Chương
Cô muốn phá vỡ sự im lặng này, nhưng vữa nhìn thấy gương mặt thâm trầm đang sợ của người đàn ông bên cạnh giống như Diêm Vương đòi mạng, lời đến bên môi bất giác lại nuốt trở vào.
Thôi đi, những lúc như thế này nói nhiều sai nhiều, tốt nhất vẫn là giữa im lặng.
“Lời tôi nói em vẫn thích coi như gió thoảng bên tai?”
Đột nhiên, Hoắc Dung Thành lạnh lùng mở miệng.
Cô giật mình: “Chuyện gì cơ?”
Nghe vậy, lông mày Hoắc Dung Thành đột nhiên nhảy dựng, sắc mặt đen sì, nắn cằm cô, tức giận bạo phát nên lực tay không nhẹ, nắn cằm cô đến mức biến dạng: “Không muốn tôi xử lý em thì cố mà nhớ lại cho tôi!”
Dĩ nhiên, lời anh nói trong mắt cô chỉ là chém thôi.
“Anh nói là đúng chín giờ phải về nhà, còn phải nấu cơm nữa?” Tô Tú Song nắm tay anh, nói: “Thật sự là lỗi của tôi, mấy hôm nay công việc rất bận, mỗi ngày tan làm về nhà đã mười một giờ rồi, gần như đầu vừa chạm gối là ngủ mất, tôi nhớ là đã nhắn tin cho anh rồi mà”
“Tìm đi!”
Hoắc Dung Thành ngắn gọn phun ra hai chữ, buông tay, vung tay cô ra.
Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa cằm, lấy điện thoại ra, mở zalo sau đó lướt qua phần tin nhắn, kết quả không có tin nhắn nào.
“Gửi trong mơ hay là dùng ý niệm để gửi?”
Hoắc Dung Thành lạnh nhạt châm chọc.
“Xin lỗi, thật sự là tôi quên mất, anh rộng lượng khoan dung không chấp nhặt, bỏ qua cho tôi lần này được không?”
Tô Tú Song kẽ chớp chớp mắt, tự biết bản thân làm sai, chắp hai tay, giọng nói mềm nhẹ, làm nũng xin anh tha thứ.
Nhưng mà, Hoắc Dung Thành không lay chuyển, ánh mắt hung dữ, lạnh lùng tàn nhẫn: “Hết lần này đến lần khác thất hẹn với tôi chỉ vì đi làm con hát? Còn để một lão già cưỡi lên người, có thấy buồn nôn không?”
“Chuyện nào ra chuyện nấy, việc tôi đồng ý với anh tôi không làm được, quả thật là tôi sai, nhưng anh dựa vào gì mà chỉ trích công việc của tôi, sỉ nhục tôi?”
Tô Tú Song ngẩng đầu, lồng ngực phập phồng, giọng điệu dần trở nên cứng ran.
“Ha, sỉ nhục? Chỉ là nói sự thật mà cảm thấy như tôi sỉ nhục em? Vậy để cho một lão già cưỡi trên người em, liên tục hôn chỗ này chỗ kia, em tại sao không cảm thấy bị sỉ nhục, mà còn rất hưởng thụ nó, hả?”
Anh nghiến răng, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, đáy mắt toàn bộ là sỉ nhục, châm biếng và tức giận.
“Anh bớt ngậm máu phun người, đó là tình tiết trong kịch bản, tôi là cống hiến vì nghệ thuật, xung quanh còn rất nhiều người trong đoàn phim, là anh suy nghĩ bẩn thỉu!”
Hoắc Dung Thành mỉa mai, cười lạnh.
Đột nhiên , anh duỗi tay, đè cô lên ghế da ở phía sau, cuối cùng ngồi đè lên eo CÔ.
Tô Tú Song sửng sốt.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi của anh đã mạnh mẽ áp lên môi cô, thô bạo hôn.
Phút chốc, Tô Tú Song vừa ngượng vừa tức giận, đẩy anh.