Chương
Thoáng chốc, vô số ánh đèn flash và tiếng click vang lên liên hồi, ánh sáng chói mắt khiến Tô Tú Song không thể mở mắt, phản xạ nhắm mắt lại.
“Cô Song, nên vào phòng thôi.” Thấy cô đứng yên không nhúc nhích, nữ giám đốc nhỏ giọng thúc giục.
Tô Tú Song cắn môi, xua đuổi suy nghĩ trong đầu, từng bước một đi về phía trước: Trong phòng yến tiệc, hàng trăm khách quý đều đưa mắt nhìn cô. Chung quanh là vô số truyền thông và phóng viên, đèn flash đều tụ tập về phía này chụp liên tục. Chân Tô Tú Song như nhữn ra, môi khô khốc. Cô cầm chặt làn váy, nổi hết dũng khí.
“Lễ cưới hôm nay thật đặc biệt, cô dâu lại vào sân trước, chú rể đến sau, chẳng lẽ là muốn chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cô dâu sao?” MC mỉm cười làm nóng bầu không khí.
Tô Tú Song đã đi đến bên cạnh MC, lòng bàn tay chảy đây mồ hôi.
“Nào, hãy để chúng ta đếm ngược ba giây chào mừng chú rể vào sân”
“Năm, bốn, ba, hai, một, mở cửal”
Anh ta vừa dứt lời thì cửa phòng yến tiệc bị đẩy ra. Song… Cuối thảm đỏ lại không có một bóng người, chú rể không hề xuất hiện.
Bầu không khí bỗng trở nên lạnh ngắt. Mọi người ồ lên, đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu tại sao chú rể lại biến mất trên lễ cưới, rốt cuộc đang làm trò gì vậy? Nhưng ngại với địa vị của nhà họ Hoắc nên không ai dám hỏi một câu, đều im lặng xem trò hay.
Tô Tú Song nắm chặt tay, trong đầu bỗng nhớ tới câu nói trước kia của Hoắc Dung Thành.
“Nhớ kỹ, tôi sẽ cho cô một lễ cưới khó quên.”
Lễ cưới không có chú rể, đúng là cả đời khó quên!
Hoắc Dung Thành đang cố ý làm nhục mình! Ngực Tô Tú Song phập phồng, nắm chặt hai tay, thả ra rồi lại nắm chặt. Cô nhìn thẳng về phía trước, xem nhẹ ánh mắt trào phúng hoặc khinh thường của đám khách quý, ưỡn thẳng lưng. Cô không thể gục ngã, dù phải chống đỡ đến cùng, cô cũng phải đứng đến khi lễ cưới kết thúc.
Dưới sân khấu, sắc mặt ông Gia tái mét, dùng sức nắm chặt gậy chống, nghiến răng nghiến lợi: “Lăng Tùng, anh hai của con đâu?”
“Đêm qua anh hai còn đang ở trong phòng khách sạn, hôm nay lại không thấy” Hoắc Lăng Tùng nhíu mày, nhẹ giọng đáp.
“Gọi điện thoại cho nó!” Ông Gia tức giận đến mức khẽ ho một tiếng.
Hoắc Lăng Tùng gọi điện thoại, tiếng nhắc nhở vang lên trong điện thoại, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin hãy gọi lại sau. Anh ngẩng đầu lên: “Anh ấy tắt máy rồi”
Nghe vậy, ông Gia càng ho sặc sụa.
Hoắc Lăng Tùng bưng ly nước trên bàn đưa cho ông ta, nhẹ nhàng võ lên lưng ông ta: “Ông nội, hít thở đều đặn, thở ra, hít vào…”
Ông Gia cầm ly nước uống một ngụm, tức giận đến mức run lên. Sau khi cảm xúc đã dịu bớt, ông đưa mắt nhìn Hoắc Lăng Tùng: “Lăng Tùng, con lên làm lễ cưới thay anh hai con đi”
Hoắc Lăng Tùng khựng lại: “Ông nội, thế thì không hợp lễ nghĩa đâu”
“Lễ nghĩa ư? Bây giờ mọi người đều đang xem trò cười của nhà họ Hoắc, con muốn họ tiếp tục xem tiếp hả?” Ông Gia giận dữ đập mạnh gậy chống.
“Vâng, con đi, ông đừng giận” Hoắc Lăng Tùng bất đắc dĩ khuyên nhủ.