Chương
Hoắc Diệc Phong ngoáy tai, ra vẻ không chấp trẻ con, cất giọng nói: “Mặc dù cô mặt phổ thông, mông thì móp, ba vòng như một, nhưng mà…
Anh ta cố tình ngập ngừng cho ra vẻ bí hiểm.
Nhưng, Tô Tú Song không mảy may †ò mò, dù sao thì miệng chó cũng không mọc ra được ngà voi.
“Cô nấu ăn tạm được, phụ nữ muốn nắm chặt trái tim đàn ông thì phải nằm được dạ dày của anh ta trước, anh hai chán các loại sơn hào hải vị rồi, thỉnh thoảng cũng phải thử mấy món thanh đạm”
Hoắc Dục Phong nói rất nghiêm chỉnh.
Nghe thấy vậy, Tô Tú Song mới đó còn tỏ ra khinh bỉ, giờ đã trở nên nghiêm túc.
Hoắc Dung Thành đã đề ra cho cô hai quy tắc, yêu cầu thứ nhất là bắt buộc chín giờ tối phải có mặt ở nhà, yêu cầu thứ hai là bữa tối hàng ngày phải do cô nau.
Nghĩ lại thì quả thực Hoắc Diệc Phong nói đúng.
Nếu không phải vì muốn ăn món do cô nấu đã chẳng cần phải đợi đến mười một giờ, càng không cần tức giận.
Nghĩ tới đó, cô bừng tỉnh và hiểu ra.
Nhưng, trong lòng vẫn thấy đắng chát, và hụt hãng.
“Tôi cho rằng, anh nói hết sức có lý”
Tô Tú Song tán thành với ý kiến của Hoắc Diệc Phong.
Nghe thấy vậy, Hoắc Diệc Phong cảm thấy mình được công nhận, sắc mặt tươi tỉnh hơn hẳn, càng ăn nói hùng hồn hơn: “Quả thực là cô nấu ăn cũng ngon, đã hoàn toàn chinh phục được dạ dày của tôi, chắc kiếp trước cô là đầu bếp cấp tám sao.”
Ai cũng thích được khen, Tô Tú Song không phải ngoại lên: “Anh còn muốn ăn gì nữa, tôi sẽ nấu cho”
“Nộm chân gà, rút xương nhé.”
“Được, tôi sẽ làm thêm cho anh đậu hũ sốt trứng muối, nhưng mà anh phải phụ tôi một tay.”
“Được”
Quản gia Trương: “…” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đang nói về cậu hai cơ mà?
Sao nói một hồi lại chuyển chủ đề sang bữa tối?
Cậu tư đúng là chọc gậy bánh xe, chơi gì cũng ngu chỉ chơi ngu là giỏi.
Mợ hai nghe lời khuyên nhủ vừa mới nguôi ngoai, hai người đã có hy vọng làm hòa, giờ bị anh ta khuấy đảo, lại rối tung lên.
Đã chặt được kha khá cành cây, ba người quay trở vê.
Hồi còn ở quê, Tô Tú Song từng theo bà nội dựng giàn rau nhiều rồi nên cô làm nhanh thoăn thoắt.
Hoắc Diệc Phong hiếm khi không gây rối mà bắt tay vào phụ giúp, nhìn lướt qua cô, chép miệng thở than: “Cô cũng coi trời bằng vung thật”
“Hả?”
Tô Tú Song ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“Nói thật, cái đoạn clip cùng với anh hai tôi trong khách sạn là cô thuê người cắt ghép chứ gì, ghép giỏi đấy, suýt đến cả tôi cũng bị lừa”