Chương
“Vâng, cậu hai, tôi đi làm ngay.”
Lau mồ hôi lạnh trên trán, quản gia Trương rời đi.
Hoắc Lăng Tùng cầm khăn ăn lên, nho nhã lau khóe môi, ấm áp nói: “Anh hai, tối nay đến lượt em trực ở bệnh viện, em đi trước đây.”
“Ừ”
Hoắc Dung Thành thờ ơ đáp.
“Anh ba, lúc nấy không phải anh mới uống rượu à, để em lái xe giúp anh”
Hoắc Diệc Phong cũng buông đũa xuống, nháy mắt với Hoắc Lăng Tùng, khát vọng sống cực kì mạnh mẽ: “Anh ba, lúc nãy không phải anh mới uống rượu à, để em đến lái xe giúp anh”
Trong nháy mắt, trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Tô Tú Song khế mím môi, ánh mắt của người đàn ông rơi vào trên người cô như có gai ở sau lưng, cô cũng không ăn tiếp nữa, đặt đũa xuống, chuẩn bị rời đi.
Thấy thế sắc mặt của Hoắc Dung Thành càng sầm mặt, giống như mây đen dày đặc, ngay sau đó sẽ là một trận mưa to gió lớn.
Cô chưa kịp đứng dậy, chân dài của anh đã đạp văng chiếc ghế lạnh lùng đứng dậy.
Không thèm liếc mắt, anh nhấc chân giống như vô ý mà động vào vai cô, lướt qua bên cạnh cô, lên lầu.
Tô Tú Song cau mày, nhẹ nhàng xoa bờ vai đau do bị đụng phải.
Một lúc sau, cô lên lầu tắm rửa.
Đứng trước cửa sổ sát đất, cảm thấy vô cùng buồn phiền, Tô Tú Song thở dài lấy khăn lau tóc.
Đột nhiên, một ánh sáng mạnh chiếu vào cửa sổ.
Đôi mắt có chút khó chịu, Tô Tú Song vô thức nhắm mắt lại, đợi lúc mở mắt ra chỉ kịp thấy đuôi xe màu đen.
Chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn Anh ta có thể sống một cuộc sống về đêm đầy màu sắc, thậm chí ở ngoài qua đêm không về nhà, còn cô lại bắt buộc giờ phải về nhà.
Tô Tú Song tức đến cắn răng.
Cô ngã xuống giường xem hai bộ phim, cô kéo chăn bông, trùm kín đầu rồi chìm vào giấc ngủ.
Quán bar.
Hoắc Dung Thành buồn chán, lười biếng dựa vào trên sô pha, vắt chéo chân dài, hút hết điếu này đến điếu khác.
“Mẹ nó”
Hàn Văn Thiên đẩy cửa vào liền bất ngờ: “hút nhiều thuốc như thế, quả thật thành tiên cảnh rồi”
Ngước mắt lên thấy Hoắc Dung Thành đang lười biếng liếc nhìn anh.
Nam Cố Trạch ho nhẹ hai tiếng, tay phẩy khói thuốc, nôn khan: “không biết còn cho đây là hút thuốc tự sát đó”
“Anh nghĩ thế nào, phục vụ, hai bình rượu trắng, hai bình rượu đỏ “
Hàn Văn Thiên búng tay.