Chương
“Cậu hai, là tôi đây: Quản gia Trương thận trọng nói, cậu hai tức giận tỉnh dậy, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
Nghe thấy âm thanh, Hoắc Dung Thành ngồi dậy, hai mắt thâm đen như có hố đen, khàn cả giọng nói: “Nói!”
“Cậu hai, cô hai nhờ tôi gọi cậu dậy, cô ấy đã chuẩn bị mấy món cậu thích rồi đấy: Nghe vậy, Hoắc Dung Thành nhướng mày, hơi mù trên khuôn mặt và giữa hai lông mày đột nhiên tan đi không ít: “Ừ, tôi biết rồi, nói với cô ấy, đợi tôi mười phút.”
“Vâng, cậu hai.”
Quản gia Trương cung kính đáp lại rồi quay người rời đi.
Hoắc Dung Thành rời khỏi giường, đi vào phòng tắm, tắm rửa, gội đầu, sau đó đứng trước gương với tâm trạng vui vẻ, rồi dùng mấy ngón tay dài xoa xoa râu ria trên cằm.
Người phụ nữ này vẫn không quá ngốc đến nỗi không thuốc chữa, vẫn không quá ngốc.
Phòng khách.
Tô Tú Song lần lượt đem mấy món ăn ra khỏi bếp rồi dọn lên bàn ăn.
Bất giác, đã dọn ra đầy bàn, đẹp ngang một buổi tiệc hoàng gia Mãn Châu.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Tú Song quay người lại, Hoắc Dung Thành đã đi tới bên bàn ăn.
Anh ta đã tắm xong, tóc tai còn ướt, trên người mặc chiếc áo len cashmere màu đen, quần tây đen, chiếc áo len cashmere khoét cổ chữ V, miệng hở hơi lớn, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Kéo ghế ra, anh ta ngồi xuống.
“Quản gia Trương nói đây đều là những món anh thích ăn, đầu bếp Tôn đã dạy tôi và tôi tự làm đấy.
Vừa nói, Tô Tú Song vừa kéo ghế ra rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta.
“Ừ..” Hoắc Dung Thành nhướng mi khẽ liếc nhìn cô, trên má còn có tóc gấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lấm lem bột mì trông rất buồn cười, đáng yêu.
Anh ta không thể không cảm thấy sảng khoái, tâm trạng có phần tốt hơn.
Ngón tay thon dài cầm đôi đũa lên, lười biếng tựa lưng vào thành ghế, rồi nhàn nhã dùng bữa.
Bầu không khí trên bàn có chút yên tính, Tô Tú Song phá vỡ sự im lặng, cô lên tiếng nói: “Đầu bếp Tôn cấp gì ấy, rất lợi hại.
“Cấp yến tiệc nhà nước, lương hàng năm mấy chục tỷ… Nhìn cô, anh ta hời hợt nói.”
Nghe vậy, thì Tô Tú Song tặc lưỡi im lặng.
“Chỉ là cái tên mà thôi, món cô nấu ngon hơn ông ấy” Hoắc Dung Thành nhếch đôi môi mỏng, đôi đũa không dừng lại.
Tô Tú Song nhếch môi, rồi cười với vẻ cứng nhắc.
Cô không dám so sánh với một đầu bếp cấp yến tiệc nhà nước như vậy!
Hơn nữa, có phải vị giác của anh ta có vấn đề gì không?
“Cái đó… Ngày mai tôi có thể rời khỏi nhà học Hoắc được không?”
Sau khi suy nghĩ, cô hỏi thăm dò.
“Tôi không thích bàn chuyện trên bàn..”
Tô Tú Song nhắm mắt lại chịu đựng anh ta!
Hoắc Dung Thành đã ăn không ít, anh ta đặt đũa xuống, quản gia Trương lập tức cung kính đưa khăn lụa cho anh ta, anh ta lau sạch hai tay, ánh mắt nhìn vào trên người cô: “Ra khỏi nhà họ Hoắc thì có thể, nhưng việc làm diễn viên, thì không được.”