Chương
“Cố chấp ngu muội!”
Cổ Linh Chi vung tay lên, tát Nguyệt Lạc một cái.
Cô ta cố tình đáng trượt.
Quả nhiên, Trương Tiến Trung đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy quay lập tức hô: “Cắt, làm lại.”
“Cố chấp ngu muội!”
Tần Du Du nghiến răng, lại vung tay lên, dồn hết sức lực vào cái tát này.
“Cắt, đầu của Tân Du Du che khuất ống kính rồi, lại”
“Cố chấp ngu muội!”
Cô ta đánh tiếp.
Tô Tú Song hít sâu một hơi, má phải đã bị đánh đến mất cảm giác.
Tân Du Du đang cố tình làm vậy, thù mới hận cũ đều tính hết, muốn thị uy thì phải tìm cơ hội.
Trương Tiến Trung khôn ngoan vô cùng, sao có thể không nhìn ra.
Sau bảy tám cú tát, cuối cùng Tân Du Du cũng trút được hết cơn giận dữ, các minh tinh nữ để ý nhất là độ tuổi của mình.
Cô ta không chỉ bị châm chọc và khiêu khích rằng mình có nếp nhăn, mà cô ta còn bị mụ già Liễu Y Y kia cười nhạo, không thể nhịn được nữa!
Một lần cuối cùng đã qua.
Mặt của Tô Tú Song đã bị đánh sưng lên, đỏ như muốn nhỏ máu, ai thấy cũng giật mình.
“Ha ha, là ta cố chấp không hiểu, hay là ngươi ỷ vào tình yêu của người dành cho ngươi, liên tục lợi dụng người, không ngừng làm người tổn thương?”
Ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng, lần đầu tiên Tô Tú Song tiến lên, dùng tư thái của kẻ đứng đầu mà nhìn Tần Du Du. Cô cũng rất kích động, bị Tân Du Du đánh như vậy, cô chỉ hận không thể giết chết cô ta!
“Nếu yêu người thì hãy yêu người cho tử tế, tương lai khi người hoàn thành bá nghiệp rồi, người là Hoàng thượng còn ngươi sẽ là Hoàng hậu, còn nếu không yêu thì mau cút đi nhanh lên, đừng để người tìm được ngươi, hoặc là để cho người cắt đứt tình cảm dành cho ngươi, không còn tình yêu chỉ tập trung vào đại nghiệp của người!”
“Ngươi đang yêu gã hay là đang hại gã? Không được, ta phải ngăn gã lại, ta phải nói cho Thượng Quan Vân Thiên”
“Thượng Quan Vân Thiên? Đến tận giờ ngươi vẫn còn đang nghĩ đến Thượng Quan Vân Thiên, thiện lương sao, ngây thơ sao? Ta thấy ngươi chính là một con kỹ nữ, đong đưa qua lại giữa hai người đàn ông, chân đạp hai thuyền, giả vờ muốn tốt cho đối phương hay là muốn cả hai người đều coi ngươi là báu vật trong lòng, là ánh trắng sáng trên cao?”
Càng nói, Tô Tú Song càng kích động, ánh mắt của cô sắc lẻm, như một mũi tên độc quanh quẩn bên người Tần Du Du.
Tần Du Du bị ánh mắt như vậy làm cho khó thở, đại não trống rỗng, không thể nhớ nổi lời thoại: “Ngươi… Ngươi…”
Làn lụa mỏng bay theo gió, gương mặt xinh đẹp của Tô Tú Song như được nhuốm màu bạo lực, thậm chí cô còn đưa tay lên bóp cổ Tần Du Du: “Ta gì mà ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để yên cho ngươi hủy hoại đại nghiệp ngàn đời của người sao? Ngươi không thể, không ai có thể hết, bây giờ ta sẽ giết ngươi!”
Sắc mặt của Tân Du Du tím tái, không thể thở nổi, sợ nhất là lúc này cô ta không thể nhớ được lời thoại nữa, chỉ có thể không ngừng nói mấy chữ ngắt quãng.