Chương
Lúc khởi động máy, để tranh giành vị trí với Tân Du Du, quả thực cô ngầm nói xấu cô ta không ít.
Lời Tô Tú Song nói có độ tin cậy là tám mươi phần trăm.
Nhìn vẻ mặt Liễu Y Y như có điều suy nghĩ, Bạch Tĩnh hơi lo lắng: “Nhỡ cô ta đi tìm Tân Du Du tranh chấp thì làm sao bây giờ?”
“Không có chứng cứ, cô ta sẽ đi tìm Tần Du Du â? Cô ta cũng không đần như vậy, hiện tại tớ cũng coi như mất một kẻ địch, mà Tần Du Du lại nhiều hơn một kẻ địch”
Bạch Tĩnh ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, vô cùng có lý.
Nhà họ Hoắc.
Tô Tú Song đi vào phòng khách, cô thấy Hoắc Diệc Phong đang nhàn nhã mà ngồi trên ghế sa lon ăn hoa quả: “Sao cậu còn nhanh hơn tôi?”
“Trương Vinh Hiển tặng tôi một chiếc đầu máy, bằng chiếc xe điện của chị mà còn muốn đuổi theo tôi à?”
Tô Tú Song trợn tròn mắt, cô không khỏi kinh ngạc.
“Mợ hai, mặt của cô làm sao vậy?”
Quản gia Trương luống cuống kêu lên: “Làm sao lại sưng lên như vậy.”
“Quay phim.”
Đang nói chuyện thì có tiếng bước chân truyền đến, là Hoắc Dung Thành và Hoắc Lăng Tùng kề vai đi tới.
Vừa nhìn thấy mặt cô, hai người đều hơi sững sờ.
“Ai đánh?”
Hoắc Dung Thành hỏi, tiếng nói của anh rất trầm.
“Khi tôi đang quay phim bị đánh, kỹ năng diễn xuất của đối phương không tốt, phải bị NG, nên bị tát hai lần” Tô Tú Song vội vàng giải thích.
“Không đánh trả lại ư?” Anh tiếp tục nhìn chằm chằm cô thật sâu.
“Trả lại rồi, tôi bóp cổ cô ta, bóp rất ác.
Hoắc Dung Thành hơi động môi mỏng, anh không kiên trì được: “Tên.. “
“Anh hai, không cần tàn nhãn như vậy, đến bệnh viện khám khoa thần kinh, sau đó đi kiện.” Hoắc Lăng Tùng nói theo.
“Chỉ là quay phim thôi, chuyện bình thường, nếu đi khởi tố, thì về sau ai còn dám diễn với tôi?” Tô Tú Song hít khí lạnh, cô giảm nhẹ chuyện xuống nói.
“Tuy cô nói rất có lý, nhưng mấy cú đánh này quả thực đánh quá ác, viên mắt còn sưng lên, nhưng cô đã kiên trì thì quên đi, tôi đi lấy thuốc cho cô.
Hoắc Lăng Tùng đặt chiếc áo gió kaki xuống sô pha, rồi đi lên lầu hai.
“Tôi hỏi lại lần nữa, ai đánh?”
Giọng nói anh trầm thấp, lạnh lùng hỏi lần nữa.
Tô Tú Song chỉ nói: “Quay phim đều phải chịu khổ, cũng không bị rách da, chỉ sưng lên chút thôi, nhìn thì giật mình đấy nhưng kỳ thực thật sự không có việc gì”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành trừng cô, anh ném tây trang đi, rồi lên lâu.
“Ha ha” Hoắc Diệc Phong trợn tròn mắt, anh ta giống như là không khí vậy, không ai quản, không ai hỏi.
Tô Tú Song cũng trở về phòng.