Chương
Đôi mắt của Hoắc Dung Thành vẫn dừng lại trên điện thoại di động.
Nghe thấy câu hỏi, anh gật đầu, đáy mắt còn hiện lên sự kinh ngạc ngoài ý muốn: “Không tệ.”
Thì ra, cô cũng có một mặt như vậy.
Sau cùng, anh chỉ vào Tân Du Du trên màn ảnh, môi mỏng khẽ động, tiếp tục nói: “Cô ta chính là người phụ nữ đã tát cô à?”
Tại sao tiêu điểm của anh ấy lại đặc biệt đến vậy!
“Cô ta diễn không tốt nên mới bị NG, bị người mới tôi đè ép, nghe nói sau lưng cô ta hình như có kim chủ”
Tô Tú Song qua quýt mượn cớ, âm thầm giải vây thay Tần Du Du.
Sắc mặt Hoắc Dung Thành thờ ơ, trong mắt anh hiện lên vẻ khinh thường, anh trực tiếp mở miệng nói: “Bao nuôi cô †a? Xấu như vậy, đúng là mắt mù”
Giọng nói của anh vô cùng ghét bỏ.
Tô Tú Song nhíu mày, lại nhìn chằm chằm Tần Du Du trên màn ảnh hai lần.
Không xấu mà, dáng dấp còn rất xinh đẹp, có điều nhân cách khá tệ.
“Anh hai, giữ lại đi, để so sánh kỹ năng diễn xuất cũng cũng rất tốt, hơn nữa liền theo như tính cách của chị dâu anh, chị ấy tuyệt đối sẽ không chịu thiệt”
Hoắc Lăng Tùng thuyết phục: “Nếu quá vướng tay chân, không giải quyết được, thì anh sẽ ra tay.”
“Ở nơi làm việc sẽ gặp phải đủ loại người và vấn đề, chị dâu anh cũng phải học cách trưởng thành, quá xuôi gió xuôi nước cũng không tốt.”
Nghe vậy, khóe miệng Tô Tú Song mỉm cười, cô giơ hai tay tán thành: “Tôi cảm thấy đúng, bác sĩ Hoắc nói rất có lý”
“Ừ”
Hoắc Dung Thành ôn hoà bình tĩnh đáp lại.
Sau đó, nghĩ đến chuyện cô đọc lời kịch, đáy lòng của anh vô cùng khó chịu, lại hỏi: “Cố Triều Tịch là ai?”
Tô Tú Song giật giật môi, cô vừa muốn mở miệng, Hoắc Diệc Phong ngồi ở bên phải đã nhìn sang cảnh cáo cô.
Ha ha…
Đây có phải là thái độ cầu xin không đấy?
“Cậu ta”
Cô nhấc tay chỉ tay về phía Hoắc Diệc Phong đang nghiêm khắc nhìn mình lom lom.
Hoắc Dung Thành liếc cô một cái, sau đó nhìn sang.
Hoắc Diệc Phong âm thầm cắn răng, anh ta chỉ hận không thể xé nát Tô Tú Song, cái người phụ nữ không biết xấu hổ chết bầm này, cô lại đi bán đứng anh ta!
“Nói!”
Hoắc Dung Thành khẽ động đôi môi mỏng, anh lạnh lùng phun ra một chữ với sắc mặt hoàn toàn khác với lúc trước.
“Trong tay đang cầm bánh cao lương, trên đĩa không còn một giọt dầu, nước mắt không ngừng chảy xuống.. “
Cặp mắt đào hoa của Hoắc Diệc Phong rũ xuống, anh ta quỳ trên mặt đất, mở miệng hát.