Chương
Cậu ta chỉ bị rơi xuống nước chứ không hề mất kí ức, vẫn nhớ rõ cô vừa đánh vừa đá còn dìm đầu mình xuống nước.
“Nếu không phải tôi đánh ngất anh, anh tưởng anh còn sống chắc?” Tô Tú Song nhìn anh như thằng ngốc: “Từ góc độ cứu người mà nói, nếu bị cậu túm cứng ngắc như thế thì cả hai người chúng ta chắc chắn sẽ đi đời nhà ma”
Hoắc Diệc Phong hừ lạnh: “Tôi thấy chị cố tính đang báo thù thì có! Chờ cậu đây khoẻ lại sẽ cho chị biết thế nào là lễ độ!”
“Đồ óc lợn, trong đầu cậu có tí kiến thức phổ thông nào không? Khi người ta đang nguy hiểm thì sẽ túm lấy vật nào ở gần mình nhất, còn cậu vừa to vừa nặng, tôi bị cậu túm như thế làm sao mà bơi nổi, chỉ có nước cả hai chết chùm rồi đi đầu thai kiếp khác. Hôm sau tin tức cậu chết đuối sẽ lên tin nóng, còn tôi vì cứu cậu mà cũng anh dũng hi sinh thân mình chết theo thì cùng lắm được lên báo một ngày”
Tô Tú Song cắn táo, tức giận mắng sa sả một tràng. Tên ngốc này, thế mà không biết điều!
Nói xong, cô trợn trắng mắt nhìn anh ta rồi rời khỏi phòng bệnh.
Trương Vinh Hiển giơ điện thoại ra: “Cậu tư, Tô Tú Song nói không sau, cậu xem cách cấp cứu người bị đuối nước này.
Hoắc Diệc Phong cầm lấy điện thoại, đôi mắt hoa đào chăm chú đọc từng câu từng chữ. Sau đó anh khụ hai tiếng, giơ tay lên sờ sờ mũi.
Trương Vinh Hiển lướt lướt xem zalo rồi nói: “Cậu tư, có người quay clip anh bị rơi xuống nước đăng lên rồi, bây giờ trên tường bạn bè toàn là tin tức đó.”
Nghe vậy, Hoắc Diệc Phong giơ tay cướp lấy điện thoại của anh, ấn vào clip xem.
Clip quay rất hoàn chỉnh, bắt đầu quay từ đoạn dây cáp đứt.
Hoắc Diệc Phong nhìn rõ tình hình hỗn loạn lúc đó. Người hét người hô, tất cả đều vây lấy quanh hồ, âm thanh rất ồn ào rất lớn, nhưng không thấy một ai nhảy xuống cứu. Mãi một lúc sau mới thấy Tô Tú Song cởi giày và áo mưa nhảy vào trong hồ, bơi về phía mình. Hoắc Diệc Phong chăm chú nhìn màn hình điện thoại, trái tim cũng thấp thỏm theo, khi thấy Tô Tử Song bơi đến chỗ mình còn suýt nữa bật dậy vỗ tay hoan hô.
Vì vị trí rơi xuống cách xa bờ quá nên không quay được tình huống trong nước.
Mãi lúc sau mới thấy Tô Tú Song ngoi lên, hai tay túm dưới nách anh, sắc mặt trắng bệch, từng chút từng chút kéo cậu †a vào bờ.
Qua một lúc lại thấy Tô Tú Song tiến đến làm hô hấp nhân tạo, hai môi kề nhau, xem đến đây Hoắc Diệc Phong đầu nổ bùm một cái. Đôi mắt hoa đào trợn trừng, không dám tin nhìn vào màn hình: “Chị ta… chị ta… dám hôn tôi?”
“Gậu tư, đó là hô hấp nhân tạo, nếu không phải Tô Tú Song kịp thời làm hô hấp nhân tạo cho cậu, chỉ sợ tính mạng cậu đã nguy hiểm rồi” Trương Vinh Hiển sắc mặt sầm lại, giải thích.
Nhưng não Hoắc Diệc Phong muốn nổ tung rồi, tâm trạng loạn cào cào. Lúc này, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, nụ hôn đầu của anh mất rồi, mất rồi! Hơn nữa người hôn anh lại là chị dâu! Thế có tính là loạn luân không? Anh đã cắm sừng anh hai rồi nhỉ?
Kéo chăn lên trùm qua đầu, yên lặng trầm mặc vài giây, Hoắc Diệc Phong lại bật dậy lật chăn ra, người cứ giật đùng đùng như kẻ điên. Phải trôi qua chừng mười phút sau, Hoắc Diệc Phong mới đành chấp nhận nụ hôn đầu của mình đã bị cướp.
“Cậu tư, lúc đó không có ai dám xuống nước, hồ Ngọc Bích quá sâu, chỉ có Tô Tú Song nhảy xuống cứ cậu, lúc cứu lên bờ thì đã hôn mê.” Trương Vinh Hiển vẻ mặt kính nể nói: “Thân là một thằng đàn ông, tôi phải thấy nể cô ấy!”