Chương
Khi quay trở về phòng, Tô Tú Song tắm một lát, mùi hương của người đàn ông còn dính trên người đều bị gột rửa hết.
Qua tấm gương, cô nhìn thấy từng tấc da trên người không có chỗ nào là ổn cả, ở cổ, trên cánh tay, sau lưng… đều là dấu hôn.
Tối qua rốt cuộc anh điên cuồng tới mức nào chứ?
Cô đỏ bừng mặt, dùng khăn lông lau tóc, mở cửa sổ ra, đứng ngoài hành lang.
Mưa xuân rơi tí tách, khi chạm xuống nền đắt tạo ra những tiếng động vui tai, vô cùng dễ chịu.
Nhìn thấy cuộc gọi của Bạch Tĩnh, cô tiện tay nghe máy: “Alo.”
“Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hả?”
“Người đại ngôn của AL là cậu?”
Tô Tú Song gật đầu: “Ừ”
“Lợi hại đấy, cậu nói cho tớ biết đi, Smith đã chọn cậu làm người phát ngôn, sáng nay Liễu Y Y có cảnh, nhưng bây giờ cô ta còn chưa tới đoàn làm phim, nghe nói cậu và cô ta đã đấu với nhau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch Tĩnh thật sự rất hiếu kỳ, mọi câu hỏi trong đầu cô đều được ném ra hết, giống y như bom nổ vậy.
Tô Tú Song đang chuẩn bị trả lời thì bị giọng hát giết gà dọa khỉ ở dưới tầng làm cho hoảng hốt.
“Đàn ông khóc đâu phải tội lỗi gì, hú hú hú, tôi đã phải nếm qua mùi vị của nước mắt, hú hú hú hú, cho dù trời có mưa cũng là một cảnh tượng tươi đẹp, hú hú hú…”
Bạch Tĩnh ở đầu bên kia điện thoại ngớ người: “Tú Song, bên cạnh sao lại có tiếng sói hú vậy?”
Cô cúi đầu xuống nhìn.
Ở góc tường, Hoắc Diệc Phong đang ngướn cổ, vẻ mặt say sưa, đang kêu gào.
Sau khi cậu ta hét xong, tiểu Bạch cũng ưỡn cổ lên, hét theo cậu ta.
Tô Tú Song: “….
Cô giải thích qua loa mấy câu với Bạch Tĩnh, sau đó tắt điện thoại.
Cô đi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy lần nữa đã là chập tối rồi, bên ngoài là một màu đen xám xịt, màn đêm đã buông xuống.
Cô đi ra khỏi phòng, xuống tầng.
Trong phòng khách, Hoắc Lăng Tùng đang xem bệnh án, không ngừng nhấp một ngụm nước ấm.
“Hoắc Diệc Phong đâu?” Cô hỏi.
“Vẫn đứng bên ngoài chịu phạt”
Nghe vậy, Tố Tú Song kinh ngạc, đã tới lúc này rồi mà vẫn còn chịu phạt nữa.
Trong lòng cô chợt thấy hổ thẹn, cô đi ra khỏi phòng khách, đi về phía góc tường.
Vốn dĩ cô còn nghĩ Hoắc Diệc Phong đã bị ướt như con chuột lột rồi, ai ngờ anh ta đang câm ô, trong tay bưng một tách cafe, đang đau buồn ngắm nhìn bầu trời đêm.
“Cậu đang làm gì đấy?”
“Khi tâm trạng không tốt thì điều thích hợp nhất là ngân nga mấy câu hát trong nhà vệ sinh, nhưng mà lúc này không thể hát trong nhà vệ sinh được, chỉ đành cầm ô đứng trong mưa gió, chịu chút khổ đau”