Chương
“Ra đây!” Anh nói ra hai chữ.
“Hả?”
“Ra đây, cổng bệnh viện” Lần này, người đàn ông khó chịu nói nhiều hơn năm chữ.
Tô Tú Song nhíu mày, không hiểu gì đi ra ngoài.
Chiếc Rolls Royce màu đen dừng trước cổng bệnh viện, biển số xe vô cùng đặc biệt.
Người qua đường đều vô thức nhìn chiếc xe, còn có người lấy điện thoại ra chụp.
Cô đeo khẩu trang lên, nhanh chân bước tới cạnh xe, kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế sau.
Hoắc Dung Thành vắt chéo hai chân, ngước mắt lên nhìn cô: “Tôi qua ngủ thế nào?”
“Ngủ ngon, mơ đẹp, ngủ thẳng tới sáng.”
Nghe vậy, sắc mặt Hoắc Dung Thành bỗng dưng đen lại, hung hăng trừng mắt với cô.
Anh mất ngủ cả đêm.
Nhìn bức ảnh trên Zalo, ánh mắt anh luôn bị vòng một cao vút kia hấp dẫn, yết hầu không ngừng lên xuống, cả người căng cứng lại, hậu quả chính là phải đi tắm nước lạnh mấy lần, cả đêm không sao chợp mắt được.
Tô Tú Song không hiểu gì.
Tự dưng đi cáu bẩn với cô, làm như cô mắc nợ anh ấy.
“Đi ăn sáng với tôi”
“Hả?”
Tô Tú Song sững người, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Dung Thành: “Anh tới bệnh viện chắc không phải là vì kêu tôi đi ăn sáng với anh chứ?”
Có vấn đề gì sao?
Hoắc Dung Thành nhíu mày, liếc nhìn “Bệnh viện và tập đoàn Hoắc thị không cùng đường, anh đi cả một vòng, vừa lãng phí thời gian lại lãng phí cả xăng dầu, đúng là không biết tính toán”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Hoắc Dung Thành càng sẫm lại hơn.
Đúng là không biết cái gì gọi là lãng mạn hết, cô chỉ biết phá hỏng bầu không khí thôi.
Người phụ nữ chết tiệt này!
“Xe của tôi, tôi thích đi thì đi, công ty là của tôi, thời gian là của tôi, muốn ra ngoài khi nào thì đi khi đó” Hoắc Dung Thành lạnh lùng nói: “Tiền, nhà họ Hoắc không thiếu!”
Tô Tú Song: “….”
Cô chỉ tiện miệng nói vài câu thôi mà.
Anh là ông chủ, ông chủ nói gì cũng đúng.
“Bữa sáng thì chắc tôi không có thời gian ăn với anh đâu, bà nội tỉnh rồi, tôi phải đi mua cháo cho bà ấy”
Vừa nghe thấy lời này, Hoắc Dung Thành nhăn mày, không vui nói: “Lúc trước không phải em nói không ăn sáng không tốt hay sao, bây giờ sao lại trở mặt nhanh như vậy?”
Tô Tú Song khóc không ra nước mắt, hai tay vỗ trán.
“Tôi dễ thay đổi thì sao? Tôi nói không thể ăn sáng với anh, nhưng anh có thể tự mình đi ăn sáng được, anh đừng bóp méo ý của tôi”
“Lái xe lâu như vậy là để tới nghe em nói mấy lời nhảm nhí này chắc? Phải ăn, Cố Hàn, xem mấy nhà hàng gần đây đi”