Chương
Anh ta ngừng thở, không dám nói thêm câu thừa thãi nào, dùng tốc độ nhanh nhất bay qua đó.
Cả đường đi, không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ.
Mười lăm phút sau, xe đã đến được dưới gầm cầu.
Nhận được thông báo của hai bên, cảnh sát đã kéo tuyến ngăn cách lên, xe taxi ngã trên đất, vẫn đang không ngừng bốc khói trắng nghỉ ngút.
Cảnh tượng, còn thảm thiết hơn trong dự liệu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hoắc Dung Thành hoàn toàn sững người.
Một lát sau, anh di chuyển bước chân, ba bước thành hai mà lại gần xe taxi.
Cố Hàn phải bước nhanh mới miễn cưỡng đuổi theo kịp bước chân anh.
Tô Tú Song bị đặt trên mặt đất, khuôn mặt trắng nõn giờ đen thui, trên trán và miệng đều có máu, cực kỳ thảm hại, nằm trên mặt đất không động đậy, cứ như không còn chút sức sống.
Trong phút chốc, chân anh hơi run, lại có hơi đứng không vững, con ngươi màu đen mãnh liệt co lại.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cắn chặt răng, bật ra những tiếng nói lạnh như băng: “Đưa tài xế lại đây”
Cố Hàn dẫn một người đàn ông trung niên tới.
Không đợi người đàn ông nói, nắm đấm cứng rắn của anh đã đập qua.
Người đàn ông thân hình cao lớn bị đánh cho ngã trên đất.
Hoắc Dung Thành nhấc cổ áo ông ta lên, khuôn mặt đen kịt như diêm vương từ địa ngục bước ra lấy mạng.
Người đàn ông căn bản không phải đối thủ của anh, bị anh đánh cho rách đầu chảy máu, trong mũi chảy máu, răng cửa cũng bị đánh bể mấy cái.
Cảnh sát giao thông vội vàng đi đến.
Sắc mặt Hoắc Dung Thành quá đáng sợ, nhất thời không có ai dám đi lên ngăn cản.
Cuối cùng, vẫn là Cố Hàn mạo hiểm nguy cơ bị đánh, căng ra đầu đi qua, khuyên nói: “Cậu hai, mợ hai bị thương không nhẹ, cứ tiếp tục kéo dài thế này thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng”
Gân xanh trên trán Hoắc Dung Thành lồi lên, nhưng anh lại dừng động tác trong tay lại.
Hất tay, cứ như vứt rác mà vứt người đàn ông xuống đất.
Anh cúi người, ôm ngang Tô Tú Song vào lòng.
Khuôn mặt vốn sáng sủa của cô giờ đã tràn đầy máu, mái tóc trước trán cũng bị dính máu mà nằm bẹp trên trán.
Cô không có bất cứ sự sống nào, cứ như đã chết rồi vậy…
Ánh mắt Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm vào cô, cằm dưới căng chặt, ngay cả cơ bắp trên cánh tay cũng căng lên như cục đá.
Anh ôm cô vào lòng, ôm cực kỳ dùng sức, chỉ hận không thể nhét cô vào người mình.
Cuối cùng, vì sợ làm cô giờ phút này đã cực kỳ yếu ớt lại bị thương thêm, nên anh chầm chậm buông ra, thanh âm rít qua kẽ răng: “Đi bệnh viện!”
Lần này, Cố Hàn lái còn nhanh hơn cả lúc đến, thấy kẽ hở là lách, hoàn toàn lái theo khí thế đua xe.