Chương
Ông Gia cực kỳ bất mãn, nổi giận vung roi lên.
“Bốp!” Ly café trên tay Hoắc Dung Thành bị roi hất ngã xuống sàn nhà, mảnh vỡ văng tung tóe.
Cả phòng yên tĩnh, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Tô Tú Song nín thở, không dám dở mạnh một tiếng. Hoắc Lăng Tùng lại có vẻ rất khác thường, nhíu chặt mày, muốn hòa giải mà lại sợ đổ thêm dầu vào lửa. Ông nội là người thống trị độc tài nhất nhà họ Hoắc, giống như hoàng đế, bởi vì mọi người chỉ có thể phục tùng lời nói của ông ta chứ không thể phản bác và nghi ngờ. Mà anh trai trời sinh lạnh lùng, tính cách bướng bỉnh, chuyện anh ta đã nhận định thì không một ai có thể ngăn cản. Ở nhà họ Hoắc, chỉ có mình anh ta mới dám chống đối ông nội.
“Lại đây!” Ông Gia lên tiếng quát lớn.
Tô Tú Song đưa mắt nhìn Hoắc Dung Thành, chỉ thấy anh ta nhướng mày, chậm rãi lại gần, khuôn mặt vẫn không có cảm xúc, không biết là đang suy nghĩ gì.
“Quỳ xuống!”
“Sao? Con đứng thì đánh không tới hả?” Hoắc Dung Thành hỏi lại, sau đó ngồi trên ghế gõ lê, thấp hơn ông Gia một cái đầu, nhưng khí thế vẫn không giảm bớt: “Tới đi”
Người đàn ông này bị đánh mà cũng càn rỡ như thế! Tô Tú Song thâm nghĩ.
Ông Gia nhìn anh ta một cái, không nói gì, giơ roi quất mạnh một phát.
Phòng khách vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng roi đánh lên da thịt, vừa vang dội vừa mạnh mẽ. Một nhát roi chắc chắn sẽ da tróc thịt bong, Tô Tú Song nhìn mà run rẩy, lén nhìn Hoắc Dung Thành. Anh ta vẫn có vẻ lười biếng như trước, mày khế nhíu lại, đặt tay lên tay vịn ghế, không rên một tiếng.
Ông Gia đánh liên tục roi mới ném roi cho quản gia, khắc nghiệt nói: “Mấy đứa bay nhớ kỹ cho ta, dám phá hỏng quy củ nhà họ Hoắc thì bất kể là ai, †a cũng sẽ không dung túng!”
Ông ta đưa mắt nhìn từng người, Hoắc Dung Thành, Hoắc Lăng Tùng, cùng với Tô Tú Song. Tô Tú Song không khỏi run lên, sao lại tính cả mình vào đó?
Ông Gia lạnh giọng cảnh cáo xong, cũng không còn tâm trạng ăn sáng nữa, bèn vung tay rời đi. Hoắc Dung Thành híp mắt, nhẹ nhàng nhúc nhích bờ vai, đứng dậy: “Đưa thuốc vào phòng tôi.”
Đây là nói với Hoắc Lăng Tùng.
“Biết rồi” Hoắc Lăng Tùng bất đắc dĩ thở dài: “Anh hai, cần gì phải thế?”
“Hừ” Hoắc Dung Thành hừ lạnh, âm u nhìn Tô Tú Song: “Hỏi cô ta đi”
Tâm mắt hai người đụng vào nhau, Tô Tú Song lập tức kích động quay mặt đi, không muốn đối diện với anh ta. Liếc nhìn thấy anh ta đã rời khỏi phòng khách, cô mới dám ngẩng đầu lên.
Quản gia mỉm cười đứng trước mặt cô: “Mợ hai, để tôi dẫn cô lên phòng”
“Cảm ơn” Tô Tú Song kéo rương hành lý đi theo ông ấy.
Căn phòng được thu xếp cho cô vừa lúc đối diện với phòng của Hoắc Dung Thành. Đầu óc Tô Tú Song như ù đi, nhất là khi thấy quản gia mỉm cười hài lòng, huyệt thái dương cũng đau nhức.
“Mợ hai, cô hài lòng với căn phòng này không?”
Tô Tú Song ngẫm nghĩ rồi thử hỏi: “Nếu tôi nói là không hài lòng thì có đổi được không?”
“Không được” Quan gia lắc đầu.
Tô Tú Song không nhịn được nhíu mày. Vậy thì còn hỏi làm gì? Chẳng phải là làm điều thừa sao.
“Ông chủ đã dặn, cô với cậu hai là vợ hồng, không ở chung một phòng cũng được, nhưng hai căn phòng phải kê sát bên nhau” Quản gia giải thích.