Chương
Mà Hoắc Diệc Phong thì lần đầu tiên đóng giả làm chống người khác lại không có chút căng thẳng nào, mà ngược lại còn cảm thấy vừa hưng phấn vừa kch thích.
Cô đẩy cửa phòng bệnh vào, gọi Tô Ái Lan đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên giường một tiếng: “Bà nội”
Tô Ái Lan mở mắt ra, trên mặt tràn đầy ý cười: “Đến rồi đấy à?”
“Bà nội, con giới thiệu một chút, anh ấy là Hoắc Diệc Phong, là… em…
chồng..” Tô Tú Song khẽ chớp mắt một chút, bất giác lại cảm thấy có chút lắp bắp.
“Chào bà nội ạ”
Hoắc Diệc Phong cũng hiếm khí biểu hiện đàng hoàng đứng đắn như thế, không lộ ra chút lưu manh xấu xa hàng ngày.
“Đến đây nào, cho bà ngắm mặt xem thứ” Tô Ái Lan kéo tay của Hoắc Diệc Phong qua, trên mặt tràn đầy vẻ từ ái: “Thật đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả mấy người ở trên phim truyên hình nữa cơ, giống như một bức tranh vậy”
“Mặt bà nội nhỏ nhắn, da dẻ cũng rất đẹp, lúc còn trẻ, chắc chắn là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành”
Miệng của Hoắc Diệc Phong rất ngọt, giống hệt như được bôi mật lên vậy, biểu hiện ngoan ngoãn khác hẳn ngày thường.
Quả nhiên, Tô Ái Lan đã bị anh ta nịnh nọt đến vui hết cả người, nháy mắt, phòng bệnh đã tràn ngập tiếng cười.
Thấy thế, Tô Tú Song bất giác nhẹ nhõm thở ra một hơi, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn yên tâm, gọt táo cho hai người.
Không ngờ rằng Hoắc Diệc Phong lại còn có bộ mặt như thế này.
“Cốc cốc cốc…”
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Con đi mở cửa cho”
Tiện tay đặt con dao gọt trái cây lên bàn, Tô Tú Song đẩy xe lăn đến cửa rồi mở cửa ra.
Bên ngoài Hoắc Dung Thành bỗng thình lình xuất hiện.
Áo sơ mi, quần dài, còn có cả áo khoác dài chấm chân màu đen nữa.
Khuôn mặt anh lạnh lùng vô tình, đường cong kéo xuống cằm như một nét vẽ tinh tế, dáng người cao lớn, cả cơ thể anh đứng ngược lại với ánh sáng, càng khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên âm u khó tả.
Anh… Anh… Sao đột nhiên anh lại tới đây?
Tô Tú Song giống như vừa mới bị thiên lôi đánh trúng, ngây ra tại chỗ.
Hoắc Dung Thành mím chặt môi mỏng thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía xô, cũng không hề nói năng câu gì, ánh mắt cứ nhìn cô chằm chằm thế thôi.
Im lặng không hề có bất kỳ một tiếng động, một sự trâm mặc kéo dài.
Trên giường bệnh, Tô Ái Lan nghỉ ngờ mở miệng: “Song ơi, ai tới vậy cháu?”
Trong nháy mắt, hồn vía đang đi du lịch ở xa tít tắp của Tô Tú Song được kéo trở về, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn: “Không có ai hết ạ, bệnh nhân ở phòng †âng dưới nhầm phòng thôi ạ”