Chương
Cơ thể đột nhiên mất thăng bằng, Tô Tú Song lập tức hoảng sợ, sau khi hồi hồn trở lại thì hai tay vô thức ôm lấy cổ anh, giận dữ hỏi: “Anh làm gì đấy!”
“Làm em đấy!”
Hoắc Dung Thành âm trầm nhìn cô một cái.
“Đồ lưu manh! Không biết xấu hổi Thả tôi xuống ngay!” Tô Tú Song tức giận không ngừng cựa quậy làm loạn trong cái ôm của anh.
“Động đậy thêm chút nữa là tôi ném em đi luôn đấy” Hoắc Dung Thành thấp giọng cảnh cáo.
“Ném thì cứ ném đi, anh nghĩ ai sợ ai? Ai mà không dám ném sẽ làm đồ khốn thối tha!”
Trong nháy mắt, mây mù giăng lối đã giăng kín khuôn mặt của Hoắc Dung Thành, giống như chuẩn bị có một trận mưa giông bão táp ập vào biển đông.
Mắt thấy một trận mưa máu chuẩn bị xảy ra, Cố Hàn liền đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: “Mợ hai à, chuyện này cũng có liên quan đến mợ đấy”
“Gó liên quan đến tôi? Chuyện gì thế?” Tô Tú Song khó hiểu hỏi lại.
“Đi rồi thì mợ sẽ biết thôi”
Tô Tú Song không nói gì nữa, cũng không lại cựa quậy, tùy ý để cho Hoắc Dung Thành ôm lấy, rời khỏi bệnh viện, đi lên chiếc xe sang chảnh.
Chiếc xe bon bon trên đường.
Một tiếng sau, chiếc xe dùng lại ở trước một căn biệt thự ba tâng.
Tô Tú Song được Hoắc Dung Thành ôm vào một lần nữa.
“Tôi bị thương ở trên đầu, không phải là ở chân đâu, có thể tự mình đi được, anh thả tôi xuống dùm cái đi” Cô có chút không thoải mái, khó chịu nói.
Người đàn ông kia lại làm như không nghe thấy gì, xem như lời vừa rồi như gió thổi qua tai, đôi chân dài cao quý vẫn bước tiếp tiến vào bên trong căn biệt thự.
Cửa của căn biệt thự này để mở.
Hoắc Dung Thành đi thẳng vào bên trong.
Trên ghế sô pha, một người đàn ông trung niên đang ngồi xem tin tức, nghe thấy tiếng bước chân, ông ta ngẩng đầu lên: “Sao các người có thể vào được đây, đây là nhà của tôi, tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp đói!”
Người đàn ông này, không phải chính là tài xế gây tai nạn cho cô sao?
Vẻ mặt của Tô Tú Song hiện lên vẻ nghi hoặc, ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì.
Hoắc Dung Thành dẫn cô đến nhà của người tài xế này để làm gì vậy chứ?
Lễ nào, tại nạn giao thông lần nữa không bình thường, có uẩn khúc gì phía sau nữa sao?
Nghĩ đến đây, trong đầu cô lại dấy lên hàng trăm luồng suy nghĩ.
Cố Hàn cầm theo một chiếc khăn lụa đắt tiền đến, trải trên chiếc ghế sô pha bằng da: “Cậu hai!”
Ôm Tô Tú Song cuộn tròn vào trong lông ngực mình, Hoắc Dung Thành ôm cô ngồi xuống, giọng nói lạnh lùng trâm thấp, không chút ấm áp: “Tự mình nói hay là để tôi bắt ông phải nói”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả”
Người đàn ông trung niên đặt tờ báo xuống.