Chương
Không cứng rắn như cô nghĩ mà còn hơi mềm mại, ấm áp, bóng loáng. Tô Tú Song đỏ mặt, vội chuyên chú bôi thuốc, sợ mình lại lỡ tay chọc giận anh ta.
Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đang định nói rời đi thì đã thấy Hoắc Dung Thành híp mắt, trâm giọng nhìn về phía cửa quát lên: “Bước vào!”
Tô Tú Song ngây người.
“Thính giác của anh hai thật nhạy bén” Hoắc Lăng Tùng đút tay vào áo blouse trắng, mỉm cười ấm áp như gió xuan.
“Người mang thuốc tới là cậu, kêu cô †a vào đây làm gì? Ngại tôi chưa đủ phiền lòng hay sao?” Hoắc Dung Thành cài cúc áo ngủ, miễn cưỡng nâng mí mắt.
“Lúc nãy bệnh viện có việc gấp, em vội vã bật máy tính lên xử lý. Anh không thích bị người hầu chạm vào, quản gia cũng bị ông nội lôi đi tỉa cành hoa, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có mình chị dâu là phù hợp nhất.” Hoắc Lăng Tùng vẫn mỉm cười dịu dàng: “Gần đây anh đừng đụng vào nước”
“Trùng hợp quá nhỉ..” Hoắc Dung Thành cau mày, hoàn toàn không tin lý do của anh.
Hoắc Lăng Tùng chớp mắt, giả vờ như không nghe hiểu, cười qua loa: “Đúng là trùng hợp thật”
“Tốt nhất là như thế” Hoắc Dung Thành nheo mắt đầy ẩn ý, vươn tay sờ cằm đã mọc cặn râu, trông rất lười biếng. Sau đó anh ta nhìn Tô Tú Song, đôi mắt đen tối như bóng đêm: “Tốt nhất là nhớ kỹ lời nói của cô”
“Hả?” Tô Tú Song mờ mịt. Anh ta đang nói gì vậy? Chẳng hiểu ra sao cả.
“Tôi không cần thực hiện trách nhiệm người chồng với cô, cô cũng không cần thực hiện nghĩa vụ người vợ, đến hạn hai năm, lập tức rời khỏi nhà họ Hoắc” Anh ta nói từng câu từng chữ, nhìn cô chằm chằm.
Tô Tú Song nắm chặt hộp thuốc mỡ, ngây người tại chỗ. Cô nói chuyện với bác sĩ Tùng, không ngờ anh ta lại nghe rõ ràng.
“Tôi sẽ nhớ kỹ” Tô Tú Song nổi dũng khí trả lời.
Hoắc Dung Thành hờ hững nhìn lướt qua hai người, sau đó sải bước vào phòng tắm.
Tô Tú Song rời khỏi phòng trước.
Hoắc Lăng Tùng đi theo sau, tiện tay đóng cửa lại.
“Bác sĩ Tùng, anh đừng đẩy em vào hố lửa nữa. Làm thế không phải là vun đắp tình cảm, mà là đi tìm chết!” Sau khi đã rời xa căn phòng đó, Tô Tú Song mới phàn nàn với Hoắc Lăng Tùng.
Hoắc Lăng Tùng nhíu mày, cười khẽ hỏi lại: “Anh hai đáng sợ đến thế cơ à?”
“Tính cách sớm nắng chiêu mưa, khí thế mạnh mẽ, tỏa ra khí lạnh như điều hòa di động, chẳng khác nào Diêm vương muốn lấy mạng người.” Tô Tú Song nhún vai: “Anh nói xem có đáng sợ không?”
“Nghe em miêu tả thì đúng là rất đáng sợ. Nhưng chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, chung sống với nhau lâu ngày, em sẽ phát hiện anh ấy rất đặc biệt.”
Nghe vậy, Tô Tú Song lắc đầu nguây nguậy: “Anh yên tâm, sẽ không bao giờ có ngày đó đâu”
Hoắc Lăng Tùng cười rõ ràng hơn: “Cả đêm không ngủ, em muốn ngủ bù không?”
Tô Tú Song xem đồng hồ, sau đó vươn vai, lười biếng nói: “Không được, em còn phải đi làm”
“Vậy thì gặp lại sau.”
Chín giờ, Tô Tú Song chạy đến công ty. Cô vừa ngồi xuống thì đã nhận được điện thoại của bạn thân Bạch Tĩnh, hẹn cô giờ nghỉ trưa đi uống café. Cô gật đầu đồng ý ngay.
Kể từ khi Bạch Tĩnh đi du học, hai người đã gần hai năm không gặp nhau, đúng là rất nhớ cô ấy. Vừa đến giờ nghỉ trưa, cô đã vội vã lao ra văn phòng, chạy đến quán café Trung Nguyên đối diện công ty.
Bạch Tĩnh ngồi bên cửa sổ, thấy cô thì rất phấn khởi: “Tú Song, bên này nè”