Chương
Thâm ý trong lời này, những người đang có mặt, không ai là không nghe ra hàm ý trong đó.”
“Cố Hàn, đến bệnh viện”
Anh trâm giọng nói một câu, quay người, ôm lấy Tô Tú Song đang ngồi trên ghế sô pha lên rồi bước nhanh rời đi.
Trên xe.
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Tô Tú Song nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt rất chăm chú, dường như đang ngẩn ngơ.
Đang nghĩ cái gì?
“Mộ Tư Đồng”
“Ở trước mặt tôi mà dám nghĩ đến người đàn ông khác, người phụ nữ này, em đang ngại mình sống quá lâu rồi sao?” Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn cô: “Không cho em nghĩ đến cậu ta, nếu không thì tôi sẽ giết chết cậu ta rồi treo xác ở trước cửa phòng em”
“Tôi chỉ là đang nghĩ tại sao anh ta lại muốn tôi chết như thế, chỉ vì tôi phá hoại chuyện tốt của Mộ Tư Đồng thôi sao?”
“ Ừm”
Hoắc Dung Thành không có chút hứng thú nào với chủ đề này, đáp một tiếng cho có lệ, rất tự nhiên mà kéo tay cô đặt vào tay mình, chơi đùa không thôi.
Ngón tay trắng nõn, nhỏ nhắn, mềm mại, không có tô móng tay xanh đỏ tím vàng lung tung, mà chỉ có một màu hồng nhàn nhạt, dễ nhìn, sờ vào cũng đã.
“Bởi vì muốn đối phó với tôi mà lấy cả mạng sống của mình, thậm chí là vị trí cậu chủ nhà họ Mộ ra để đánh đổi, có đáng không chứ?”
Không có chút phản ứng nào.
Tất cả sự chú ý của Hoắc Dung Thành đều đang đặt trên ngón tay của người phụ nữ trước mặt, nắm lấy phần thịt mềm ở bụng ngón tay, sờ, nhào nặn, bóp.
“Anh có nghe tôi đang nói gì không đấy?” Tô Tú Song hung hăng cau mày lại nhìn anh.
“Sao nào, cảm thấy tiếc nuối cho cậu ta sao?”
Nghe thấy lời này, Tô Tú Song cắn chặt răng hàm, rốt cuộc là anh có thể giao lưu nói chuyện với cô như những con người bình thường được không vậy?
“Ngốc! Bởi vì muốn báo thù em, cho dù là lấy toàn bộ nhà họ Mộ ra cũng chắc chắn cũng không đủ, nhưng mà, cậu ta không ngờ đến hành động bên tôi có thể nhanh đến như thế, thậm chí tôi còn mạnh hơn cả trong tưởng tượng của cậu ta, đúng là một tên phế vật vô dụng, còn muốn đấu cùng tôi sao?”
Hoắc Dung Thành nhướng mày, ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn Tô Tú Song, sự đắc ý và tự hào trong mắt anh không gì có thể che dấu được.
Đầu lông mày của Tô Tú Song khẽ động, cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào tự luyến bản thân đến độ này!
Nghĩ một lúc, cô lại hỏi: “Quan hệ giữa Mộ Đan Nhan và Mộ Tư Đồng tốt như thế sao?”
“Không biết”
“Anh và Mộ Đan Nhan cũng yêu đương hai năm rồi, còn đã từng đính hôn, tại sao anh lại không biết chứ?” Tô Tú Song cuối cùng cũng không thể kìm chết được sự tò mò trong lòng mình.