Chương
Mà Tô Tú Song, gia đình hòa thuận, hạnh phúc, chị gái còn là tổng giám đống của tập đoàn Tô Thị.
Hiện tại, không chỉ Trương Tiến Trung xem trọng cô, mà cô còn là vợ trên danh nghĩa của Hoắc Dung Thành, có thể không khiến cho người ta hâm mộ được sao?
“Theo lý mà nói, cô ta có thể đi được tới ngày hôm nay, không phải còn có một ít công lao của cô sao, cô ta biết cô thích diễn phim, mà lại không giúp đỡ lại cô hả?” Tân Du Du bắt đầu châm ngòi ly gián.
Bạch Tĩnh không nói gì.
“Xem ra là không có, bộ dạng của cô cũng không hề thua kém gì cô ta, bây giờ cô ta có tài nguyên, không giúp cô có thể được đóng phim, cùng giúp đỡ nhau, mà lại để cho cô làm trợ lý của cô ta, xem ra, cô ta sợ cô sẽ nổi hơn cô ta đấy mà”
“Nếu như, cô mà là bạn của tôi, chắc chắn tôi sẽ cho cô một ít tài nguyên, chứ không phải để cho cô làm người đại diện quái quỷ gì đó của mình đâu, vừa khổ lại vừa không kiếm được bao nhiêu”
“Đinh…
Lúc này, thang máy đã xuống đến lầu một.
Tần Du Du nhướng mày, không nói nhiều thêm nữa, nhìn thấy Mộ Hạo Thiên đang đi qua, cô ta yêu nghiệt cười lên, đi lên phía trước, ôm lấy cánh tay của anh ta.
Bạch Tĩnh xách hộp giữ nhiệt ở trong tay, sắc mặt trầm trầm, trên mặt viết đầy tâm sự đi lên xe buýt.
Quán rượu.
Bầu không khí trâm thấp.
Thân hình cao lớn của Hoắc Dung Thành ngồi trên ghế sô pha đen, chân dài đan chéo nhau, sắc mặt âm trầm, môi mỏng ngậm một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, vương vấn quanh khuôn mặt của anh, mờ mờ ảo ảo, giống như Diêm Vương bước lên từ địa ngục.
“Có chuyện gì thế, ai lại chọc cậu ấy không vui rồi?” Nam Cố Trạch thấp giọng.
Hàn Văn Thiên nhún nhún bả vai, ghé sát vào tai anh ta, nhỏ giọng nói: “Lã nào, đàn ông mỗi tháng đều có mấy ngày như thế sao?”
“Mấy người đàn ông khác thì không có, nhưng chắc là cậu ấy thì có đấy”
Nam Cố Trạch nhướng mày: “Cái kia của phụ nữ được gọi là bà dì, của đàn ông thì gọi là gì nhỉ?”
“Ông cậu”
Hai người thấp giọng, còn đang thầm thì to nhỏ thì một chiếc bật lửa đắt đỏ màu vàng rơi xuống trước mặt.
Nam Cố Trạch nhanh tay lẹ mắt, động tác vô cùng linh hoạt, trực tiếp nghiêng người, hoàn hảo có thể tránh khỏi.
Mà Hàn Văn Thiên lại không hê may mắn được như thế, bị rơi trúng khóe mắt, anh ta ôm lấy mắt: “ai dô” kêu lên một tiếng.
“Mang rượu tới đây.”
Môi mỏng của Hoắc Dung Thành khẽ động, cổ họng trầm thấp phát ra hai chữ.
“Tôi ra đường có xem hoàng lịch, hơn nữa hồi nãy đã tính toán một chút, hôm nay không thể uống rượu được” Tay của Nam Cố Trạch khẽ vuốt ve vòng hạt châu, bịa đặt nói.
Tính tình của Hoắc Dung Thành sau khi say rượu không được tốt lắm, anh ta lại vẫn chưa muốn tự mình đi tìm đường chết nha, bị tẩn cho tím mũi bầm mắt cũng thôi đi, còn bị ép phải gọi anh một tiếng “ba” nữa.