Chương
Cảm giác được mình lại nhớ vê người phụ nữ đáng chết kia, sắc mặt của Hoắc Dung Thành khó coi đến vô cùng, đen chẳng khác gì đít nồi.
Khuôn mặt anh hung ác, nóng nảy hất hết toàn bộ những thứ ở trên bàn trà xuống đất.
Gạt tàn, rượu vang đỏ có giá lên đến mấy trăm triệu, ly rượu, lần lượt vỡ tan dưới đất, tiếng động vô cùng lớn.
Diệp Chiêu Linh bị dọa sợ, toàn thân phát run, giống như một chiếc lá rụng cành.
Cô ta quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, dập đầu xuống đất: “Cậu hai tha mạng, tất cả đều là lỗi của em!”
Hoắc Dung Thành cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, tùy ý để tay vào trong túi quần, khuôn mặt dọa người lạnh lùng, đi nhanh ra khỏi phòng bao.
Hàn Văn Thiên và Nam Cố Trạch cũng đổ mồ hôi đầy đầu, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Rốt cuộc thì cậu ta tức giận ở chỗ nào rồi lại chạy đến đây trút giận vậy chứ?
Nói thật lòng thì từ trước đến giờ chưa từng thấy anh vô duyên vô cớ mà nổi giận như thế, rốt cuộc là ai, lại có thể chọc giận anh đến mức độ như thế chứ.
Ba ngày sau.
Trong phòng bệnh.
Tô Tú Song ngôi trên giường bệnh, ngây người phát ngốc nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ hỗn độn, cũng không biết là đang nghĩ đến những cái gì.
“Cô Song, có thể xuất viện được rồi, có thể tự truyền thuốc và nước biển ở tại nhà, chỉ cần đúng hạn đến kiểm tra lại là được. Y tá tươi cười nói.
“Được”
Cô hồi hồn trở lại, trả lời lại một tiếng.
“Nghe nói cô đã kết hôn rồi hả, chồng cô không đến đón cô sao?” Y tá †ò mò hỏi.
Nghe thấy thế, sắc mặt Tô Tú Song liền cứng đờ.
Từ hôm tháng năm đó, Hoắc Dung Thành liền biến mất không thấy tăm hơi đâu, đã liên tiếp mấy ngày không nhìn thấy anh rồi.
Nói không chừng lúc này còn đang nằm trên giường của một người đàn bà nào ấy nữa chứ!
“Ừ, anh ta chết rồi, không tới đâu.” Cô cau mày lại, lạnh giọng trả lời.
“Xin lỗi cô, nhắc đến chuyện buồn đau lòng của cô rồi, tôi không có cố ý đâu” Y tá rất ngượng ngùng, liên tục xin lỗi.
Nghe thấy thế, sự phiên muộn và ưu sầu trong lòng của Tô Tú Song đã với đi không ít, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Đúng là một cô gái dễ bị lừa mà!
Ra viện, cô tiện tay vẫy một chiếc xe taxi quay về tư gia nhà họ Hoắc.
Đã sắp bước vào tháng sáu, đến cả thời tiết cũng trở nên thay đổi thất thường.
Buổi sáng vẫn còn đang trời quang mây tạnh, chớp mắt một cái đã đổ xuống một cơn mưa đó, mưa nặng hạt, sấm chớp đùng đùng.
Lúc sắp bước vào phòng khách, Tô Tú Song đưa tay lau những giọt mồ hôi ở trên đầu.