Chương
“Thế thì em lại ngủ với anh ấy đi, mãi tới khi mang thai, giúp chị đi, được không?” Đầu tóc Tô Tú Duyên bù xù, ánh mắt như ác quỷ nhìn cô.
Cô không né tránh mà bình tĩnh nói: “Chị, ai cũng có điểm mấu chốt của mình. Em thật sự rất yêu chị nên đã phá lệ một lần, sẽ không có lần thứ hai đâu.”
“Hơn nữa chị cho rằng loại đàn ông như Hoắc Dung Thành sẽ cho chị cơ hội gài bẫy anh ta thêm lân nữa sao?”
Ánh mắt sắc bén của Tô Tú Duyên đâm vào từng tấc da thịt trên người cô, vẻ mặt tràn đầy chán ghét và thất vọng: “Cút đi!”
chưa xuống xe thì một tin tức nặng ký bỗng ập vào mặt cô. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã trở thành tin nóng được báo chí, tin tức trên TV, hot trend facebook và các trang báo mạng đăng tải.
Tô Tú Song vốn đã rất mệt mỏi, điện thoại lại reo lên liên tục. Cô khó chịu mở mắt, mở khóa màn hình điện thoại, tiêu đề cỡ lớn lập tức đập vào mắt cô: “Hoắc Dung Thành bị lộ chuyện ăn vụng! Tình một đêm với cô gái bí ẩn khiến cô ta mang thai! Thì ra kẻ thứ ba bí ẩn chính là cô tai”
Mí mắt Tô Tú Song co giật liên tục, bỗng có linh cảm chẳng lành. Cô nín thở, kéo xuống dưới màn hình. Khi thấy ba bức ảnh trong bài báo, cô không khỏi ngừng thở, ánh mắt đỏ ngầu, đôi môi tím tái. Hai bức ảnh là ở khách sạn, đều là cảnh cô và Hoắc Dung Thành trần trụi nằm trên giường dán chặt lấy nhau, trông vô cùng mờ áp. Một tấm khác là lúc cô vào khoa phụ sản, camera đặt rất gần nên có thể thấy rõ cả khuôn mặt cô.
Comment dưới trang web liên tục được đổi mới.
“Thấy video với ảnh chụp như này, không biết người nhà cô ta có tức chết hay không!”
“Xem vẻ mặt mất hồn kia, đúng là đạt đến đỉnh điểm cuộc đời rồi nhỉ.”
Từng dòng chữ vô cùng khó coi. Tô Tú Song siết chặt điện thoại, máu trong người như chảy ngược. Cô cắn chặt răng mới không đến mức ngất xỉu trong taxi.
Quãng đường chạy xe một tiếng như dài cả thế kỷ đối với cô. Xe dừng lại, cô chật vật che mặt trốn xuống xe trong ánh mắt chăm chú của tài xế.
Vừa trở lại phòng khách nhà họ Tô, Tô Tú Song đã thấy Tô Trọng Quân đen mặt ngồi trên sofa.
“Quỳ xuống!” Ông ta lớn tiếng răn dạy.
Sắc mặt cô trắng bệch, cắn chặt môi, dứt khoát quỳ xuống sàn nhà.
“Nói đi, chuyện trên báo là sao hả?
Mẹ con nói con ra nước ngoài du lịch, ba thấy con du lịch trên giường trai mới đúng, còn mang thai nữa chứ! Lớn đầu rồi nên chán sống hả?” Tô Trọng Quân tái mét cả mặt, đập mạnh lên tay vịn sofa.
“Ba đừng hỏi nữa, sự thật đúng như trên báo viết.” Lông ngực Tô Tú Song phập phồng, ưỡn thẳng lưng. Cô không muốn bán đứng chị gái.
“Con gái của Tô Trọng Quân này mà lại là loại người hạ đẳng như thế sao? Để xem con mạnh miệng hay là tay ba mạnh hơn!” Tô Trọng Quân nổi giận, trực tiếp tát lên mặt cô.
Cái tát này không nhẹ, miệng Tô Tú Song lập tức tràn ra mùi máu tươi, bên tai chỉ còn lại tiếng ù đi. Cô cắn môi, vẫn quỳ thẳng lưng không chịu nói thật.
Tô Trọng Quân nổi giận đến mức đau ngực. Ông ta lạnh mặt, lại cho cô thêm mấy cái tát. Khuôn mặt Tô Tú Song sưng tấy, nhưng vẫn cứng đầu không chịu nói.
“Thân là thầy giáo mà lại dạy dỗ con gái thành người như thế này, con có biết chiều nay thầy cô và học sinh cả trường đều đang chỉ vào ba mắng mỏ không hả? Ba sống thanh cao cả đời, già rồi mà không ngẩng mặt lên được, làm việc cần cù bốn mươi năm lại rơi vào kết cục bị sa thải!” Tô Trọng Quân rơi nước mắt, vừa kiên quyết vừa lạnh lùng nói: “Con chịu ba cái tát của ba cũng coi như là trả lại ơn dưỡng dục. Bây giờ ba cắt đứt quan hệ cha con với con, con đi đi, rời khỏi nhà họ Tô”