Cô Dâu Của Diêm Vương

chương 104: miễn cưỡng bắt giữ lệ quỷ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi vào rồi thì tôi mới biết là căn phòng đọc sách này có không gian rất rộng, bên trong có hai tầng, còn có cầu thang để đi thẳng lên tầng, trong bóng tối ở góc chỗ rẽ cầu thang có một đôi mắt màu đỏ sậm đang chằm chăm nhìn chúng tôi.

Trêи mặt và trước ngực của Tề đại sư đều đã bị cào cho máu me bê bết, lão ta phẫn nộ quát: "Mấy đứa hậu bối mấy người không biết là việc cät ngang việc làm phép của người khác là rất bất kính sao!"

"Câu nói này phải trả lại cho ông mới đúng! Lúc nãy là ai đã cắt ngang việc chúng tôi đang làm hả?"

Anh trai tôi tung ra một đạp, đá lão ta bay ra khỏi cửa.

Đôi mắt đỏ sậm đó vẫn cứ chằm chằm nhìn tôi, phát ra tiếng "xì xì...".

"Này, chủ nhân của mi đã bị mi nghiệp quật rồi, mi không cần phải đối phó với người của nhà họ Lâm nữa, xuống đây đi, bọn ta xem xem có thể siêu độ cho mi được không."

Anh trai tôi gào lên với phía trêи.

Hình dáng của bóng quỷ màu đen đó đã ngày càng hoàn chỉnh, chắc là do đã hấp thụ không ít sinh khí của Vân Kỳ, nhìn ra được là hình dáng hoàn chỉnh của con người, nhưng mà vẫn là hình dạng lom khom, cả người đen xì.

"Mộ...

Mộ...

Lan Lăng..."

Bóng đen đó đột nhiên nói ra một câu với giọng nói khàn đặc.

Tôi giật bắn mình, cái thứ này nhận ra tôi sao? Bóng đen đột nhiên nhảy từ trêи đó xuống, bốn chân tiếp đất, đôi mắt màu đỏ sậm vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm, rồi bất ngờ bổ nhào về phía tôi! Ánh sáng đỏ trêи chiếc nhẫn Li Long bỗng tỏa sáng, hình thành một lá chắn cực lớn ở ngay trước người tôi, lần này không chỉ là có tác dụng phòng vệ, cái bóng đen đó bị lá chắn đột nhiên tung ra, hất văng vào tường, khắp người tỏa ra khói đen.

Tôi lén lút sờ bụng mình, pháp lực của linh thai này so với lúc mới bắt đầu đã mạnh hơn rất nhiều, lá chắn trước đây không hề có khí thế dồn ép người như thế này.

Tiểu quỷ sai đáng yêu trốn sau lưng tôi, cầm lấy dây xích sắt nói: "Nữ chủ nhân, con quỷ này nhìn có vẻ quen quen ấy...

Trước đây, Đông Phương Quỷ Đế đại nhân bắt giữ một luyện hôn, còn đặc biệt phát hành công văn đến các Thành Hoàng, ra lệnh cho chúng tôi phải cẩn thận loại tà thuật đó!"

Đông Phương Quý Đế? Vị thân Thân Đồ, Uất Lũy cai quản Đào Chỉ Sơn và Quỷ Môn Quan của Minh phủ sao? Lần trước, khi cứu tôi, Giang Lãnh đã kêu gọi đến một cái quỷ môn rất lớn, từ trong đó bay ra vô số dây xích sắt lôi đi những lệ quỷ và nữ quỷ được gọi là Mộc Mị đó trong cái trại xay nghiền, nữ quỷ Mộc Mị chính là luyện hôn mà Mộ Vân Giang đã tạo ra.

Chuyện này còn trở thành một sự kiện điển hình của Minh phủ? Tôi nhìn cái thứ bóng đen đang lăn lộn trêи đất, xì xì tỏa khói đen đó, hỏi tiểu quỷ sai: "Cái thứ này cũng là luyện hồn à?"

"Vâng, cảm giác giống như thế...Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng CICK QUẢNG CÁO nào!

hình như là bị lấy đi mất nửa hồn, sau đó bị luyện hóa cùng với hôn của thứ tà vật khác, chủ nhân của nó chắc hẳn là rất lợi hại thì mới có thế hoàn thành được pháp thuật phân tách sinh hồn, rút hôn và luyện hôn như thế này."

Phân tách sinh hồn! Đây là pháp thuật sở trường của Mộ Vân Giang, Mộc Mị chẳng phải chính là anh ta tạo ra sao? Vậy thì cái bóng quỷ khắp người đen xì ở trước mắt này là...

"Mộ Lan Lăng! Mộ Lan Lăng...Tại sao không cứu tôi!"

Cái bóng quỷ đó dùng một giọng nói khàn đặc như ống bễ hỏng ấy gào lên, anh ta như một con thú bốn chân bò ở góc tường, đôi mắt màu máu đỏ tràn đầy oán hận.

Anh trai tôi phản ứng ra, gương mặt anh ấy trắng nhọt, lúng túng hỏi: "Anh...

anh là Mộ Vân Giang?"

Đây chẳng phải là Mộ Vân Giang sao! Da trêи người anh ta đã bị lột sạch, khắp người chỉ còn lại lớp thịt màu đỏ sậm, đến da mi mắt cũng không còn, hai tròng mắt lồi ra nhuốm đầy máu đỏ.

"Mẹ kiếp, anh ta chẳng phải là đã bị bà cụ Thẩm đưa đi rồi sao?"

Anh trai tôi tránh khỏi đòn tấn công của Mộ Vân Giang rồi chạy đến trốn bên cạnh tôi.

"..

Có lẽ là khi bị lột da định hồn thì bị người ta thừa cơ lúc anh ta chưa chết đã phân tách sinh hồn trước, bị bà cụ Thẩm đưa đi chỉ là nửa kia mà thôi, nửa còn lại này đã bị đem đi luyện hóa rồi"

"Đúng là cái thứ quý quái gì thế chứ, đầu óc ông đây đều đã xoay cho chóng mặt rồi!"

Anh trai tôi mắng chửi một câu.

Kỷ thực thì không khó hiểu, theo như chúng tôi đã phỏng đoán thì tất cả những chuyện này đều là Tư Đồ Nam đã thao túng làm ra, vậy thì lớp da người, quỷ hôn của Mộ Vân Giang chắc cũng đều đang bị anh ta khống chế.

"Mộ Lan Lăng...

Lan Lăng..."

Cái giọng nói khàn đục của anh ta không ngừng gọi tên tôi.

"Mộ Vân Giang, tại sao anh lại hại Vân Kỳ?"

Tôi mở miệng hỏi.

"..

Cô ta tìm đến mấy người đế thu phục anh...

Anh không muốn bị bắt về Minh phủ...

Lớp da người của anh vẫn còn chưa lấy về được...Chủ nhân đã đồng ý là sẽ trả lại cho anh rồi..."

Anh trai tôi đột nhiên có ý tưởng rất kỳ quặc, đi thỏa thuận với anh ta: "Như thế này đi, anh ngoan ngoãn đi về Minh phủ trước, chúng tôi giúp anh đi tìm da của anh, tìm thấy được rồi thì sẽ đốt cho anh có được chưa? Mọi người đều từng là anh em với nhau, chúng ta sẽ báo thù cho anh."

Đáng tiếc là tâm thân của đối phương đã hỗn loạn, chỉ nhớ là có được lời hứa hẹn của chủ nhân, gào thét lên một tiếng rôi lao tới! Hai tên tiểu quỷ sai lấm lét dùng dây xích sắt tung lên, khóa hồn xiết lấy cái bóng đen ấy, anh trai tôi vác thanh pháp kiếm Càn Khôn chém xuống! Một dòng máu bẩn màu đen bay téo ra, tiếng gào thét của lệ quỷ và tiếng thúc giục của anh trai tôi với tiểu quỷ sai láo nháo lên rất lộn xộn, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng "leng keng..."

vang lên rất khẽ.

Hình như từ một nơi nào đó ở rất xa vọng đến, âm thanh rất nhẹ và dài, lại còn loáng thoáng kèm theo tiếng niệm chú nữa.

Anh trai tôi đang dùng pháp kiếm Càn Khôn đâm vào sau lưng của cái bóng đen đó, hai tên tiếu quỷ thì đang gắng sức khóa quỷ hôn lại thì cũng nghe thấy những tiếng chuông leng keng đó vang lên.

"Ôi trời, có người đang tranh giành hồn với chúng ta!"

tiếu quỷ sai kinh ngạc kêu lên.

"Mẹ kiếp, đây nhất định là chủ nhân đó đang kêu gọi anh ta! Mau khóa hồn của anh ta lại!"

Anh trai tôi thúc giục hai tên tiểu quỷ sai.

Tiếng chuông càng lúc càng gần, tiếu quỷ sai vội vàng dùng lệnh bài trong tay vỗ vào đầu cái bóng đen đó, việc khóa hôn đã hoàn thành! "Đi thôi, đi thôi, mau quay về xin lãnh thưởng!"

Tiểu quỷ sai đáng yêu vẫy tay chào tôi: "Nữ chủ nhân, lần sau lại dắt chúng tôi đi bắt lệ quỷ nhé!"

Có nhầm lẫn gì không vậy, tôi đất chúng nó đi bắt quỷ? Mi nhầm lẫn rồi đấy! Lúc bọn nó biến mất, thì cái tiếng chuông đó cũng ngừng lại, anh trai tôi cười chế nhạo: "Chắc là người chủ nhân này sẽ tức ói máu mất, mấy lần rồi đều bị chúng ta cướp trước"

"Anh nói bớt vài câu đi...

Nói không chừng người chủ nhân này chính là...

Tôi lặng lẽ dùng miệng nói không ra tiếng cái tên Tư Đô Nam.

Với danh tiếng của họ Tư Đồ nhà anh ta, Tư Đồ Nam vẫn không dám tự mình ra mặt làm những chuyện này, nhưng mà cũng đã ra tay rất nhiêu lần một cách ngấm ngâm và hiểm độc rồi.

"Được rồi, được rồi, đi trừ ta đuối mà cho cái thư phòng này đi...

mười lăm tỷ đồng đấy...

la là lá la..."

Anh trai tôi bắt đầu ngâm nga hát.

Thế nên mới nói, chỉ cần có thần binh lợi khí, hơn nữa quan hệ đủ tốt thì đối phó với lệ quỷ cũng không phải là quá khó! Tôi giúp anh ấy dán bùa, nhìn bùa chú trong gian phòng không có gió mà vẫn động đậy, bốc cháy trong im lặng, đợi đến khi làn khói tiêu tan hết, cửa phòng vang lên giọng nói của Lâm Thừa Dũng: "Cô Mộ, có thể đi vào được chưa?"

"Được rồi, anh đi vào đi, cái thứ đó đã bị đưa đi rồi."

Tôi trả lời một cách uế oải.

"Là tạm thời đưa đi hay là một lần vất vả mà suốt đời nhàn hạ?"

Lâm Thừa Dũng nghiêm nghị hỏi.

"Lần này là tiễn đi triệt để rồi, nhưng mà nếu như trong tương lai ngài Lâm đây lại đắc tội với ai đó thì sao? Làm gì có chuyện nào là một lần vất vả mà suốt đời nhàn hạ chứ."

Tôi vừa cười vừa thu lại cái la bàn nhỏ của mình.

Tề đại sư dùng khăn mặt che các vết thương trêи mặt, không thể tin được hỏi: "Hai người lại thật sự có thể giết được lệ quỷ sao?"

Tôi lắc đầu nói: "Không phải là giết, chúng tôi chỉ là đưa anh ta quay về Minh phủ mà thôi."

Tề đại sư vẫn còn muốn nói điều gì đó, Lâm Thừa Dũng đã đưa tay ra ngăn lại: "Được rồi, vất vả cho các vị rồi, thù lao cân phải trả nhà họ Lâm chúng tôi lập tức sẽ đưa lên."

Câu nói này của anh ta chẳng khác gì là: "Ông im miệng, ông có thể đi được rồi."

Tề đại sư căm phẫn trừng mắt nhìn tôi rồi quay người đưa trợ lý rời đi.

Lâm Thừa Dũng lập tức đi đến, quan tâm hỏi han: "Cô Mộ, cô có bị thương không vậy..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio