Hai bên vách sông trong màn đêm được chiếu sáng dày đặc bởi đèn đuốc và liên kết đường cáp treo, mờ mờ ảo ảo đó là một thành phố bên sông huyền ảo.
Một nơi như vậy không được đánh dấu trên bản đồ? Làm sao có thể? Chẳng lẽ không có người nào xuôi dòng mà phát hiện ra những nơi này sao? Tôi nghi ngờ nhìn Vu Vương cao lớn và khỏe mạnh ở bên cạnh, chỗ này thực sự là một thành phố sao? Nó không phải là một ảo ảnh do anh ta biển hóa ra đó chứ? Anh ta vẫn vác tôi ở trên lưng, giống như mang theo một chiến lợi phẩm trở về, dọc đường đi có rất nhiều cư dân mặc quần áo màu đen chờ anh ta, cùng những người binh lính trẻ khỏe ở phía sau của anh ta.
Đây là một thành phố núi, nơi tập trung những thổ dân, tôi hoài nghi anh ta không biết chữ đây cũng không thể trách tôi được! Nơi này thực sự quá kỳ dị.
Rõ ràng là có rất nhiều người sinh sống, đèn đuốc và mật độ dân dư mà tôi nhìn thấy trước mắt, tôi nghĩ rằng phải lên đến hơn hàng chục ngàn người, cộng với các thôn nhỏ và làng nhỏ xung quanh, nhiều người như vậy, nhà nước đều không quản sao? Ngay cả không quan tâm, chung quy cũng có người xông vào chứ? Một con sông lớn như vậy, chẳng lẽ nhiều năm không có lấy một con thuyền nào đi qua sao? "Rất kỳ quái sao?"
Anh ta cười lạnh lùng một tiếng, thân ảnh cường tráng đi về phía vách đá dốc đứng cao nhất, nơi có một cung điện đá nguy nga được xây dựng trên vách núi.
"...Mấy người nhiều người như vậy, làm thế nào có thể làm ra một nơi ở ấn như thế này?"
Tôi hỏi một cách khéo léo.
Anh ta cười nhạt vài tiếng: "Sống ẩn dật? Hơn hai nghìn năm qua, không gian sinh sống của chúng tôi càng ngày càng nhỏ, hoàng đế sợ chúng tôi sẽ chết, không ngừng đem những người có liên quan đến Vu Cổ và gia tộc dời đến vùng đất khô cằn này, cách xa vùng Trung Nguyên, còn không ngừng phái các pháp sư đến di chuyển núi và phong ấn trận địa, giới hạn khu vực sinh sống của chúng tôi trong phạm vi này"
"...Vậy nên, nhà nước căn bản không biết đến sự tồn tại của chúng tôi, chỗ này đã không còn là nhân gian rồi, tuy gần trong gang tấc, nhưng mà...cho dù thần tiên cũng không thể nhìn thấy được nơi này.Nơi bị thế giới lãng quên hàng nghìn năm, sớm đã trở thành vùng đất thiếu văn minh rồi"
Anh ta dừng lại, cười nói: "Cô được tính là một trong vài người hiếm hoi, vào được đây, còn có thể sống được"
"...Thật sự cảm ơn vì anh đã không giết tôi, bất cứ chuyện gì cũng có nhân quả, số mệnh đều đã được định trước, hôm nay anh tha cho tôi đi, nói không chừng nay mai tôi có thể báo đáp anh?"
Tôi nhanh chóng truyền đạt suy nghĩ tốt cho anh ta.
Anh ta cười xấu xa một tiếng: "Nay mai? Tối nay cô có thế trả ơn tôi, chẳng lẽ cô thích làm tình khi trời sáng sao?"
"Nói hơn nữa tôi sẽ tự sát"
Tôi nhìn cặp song kiếm kỳ quái ở trên eo của anh ta.
"Đừng đụng vào!"
Anh ta lạnh lùng cảnh cáo: "Nó đã được thấm độc rồi, tôi không thể thuận theo cô bảng lòng hay không được!"
Tôi...trời ạ, cái tên Vu Vương này thực sự tỉnh táo kinh người, sau đầu của anh ta giống như có đôi mắt, gần như giống với Giang Lãnh không cần dùng mắt có thế nhìn thấu được vạn vật.
Tôi còn nghĩ rằng thân thánh mới có loại bản lĩnh đó, nhưng không ngờ vị Vu Vương này...!
Vu Vương...trong những truyền thuyết mà tôi đã nghe qua, Vu Vương có lẽ là vị thần tôn tại gần gũi nhất trong nhân loại.
Mà anh ta còn đang luyện Cổ Vương, nếu có thể luyện thành...anh ta sẽ chính là Vu Vương cộng thêm Cổ Vương, trong phạm vi âm dương, đoán chừng không có bất kỳ người nào dám khiêu khích anh ta.
Cung điện của anh ta được xây dựng cao và dốc, bên dưới là những ngôi nhà xây dựa vào núi, chỗ của anh ta không lớn, có khoảng hai mươi hay ba mươi phòng.
Cách cung điện không xa có một đầm nước nhỏ, một thác nước nhỏ từ trên núi chảy xuống, luôn chảy qua khu dân cư, cuối cùng đổ xuống sông.
Anh ta đặt tôi lên giường đá, hỏi tôi: "Cô có muốn tắm không?"
"Không tắm, không tắm! Tôi càng bẩn càng tốt!"
Tôi vội vàng lắc đầu.
Đây không phải là lời nói nhảm sao? Nếu anh ta có ý nghĩ xấu xa thì phải làm sao? Tuy anh ta có vẻ là người có chút đạo đức và nguyên tắc, nhưng tôi tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.
Thân hình cao lớn của anh ta sững lại một lúc, có lẽ là phản ứng với ý trong lời nói này của tôi, nắm tay tôi hỏi: "Vậy có cần tôi đem cô ném xuống vũng bùn lăn mấy vòng không?"
...Không, không cần..""
Tôi cuộn tròn nằm ở trên giường đá.
Anh ta khịt mũi một tiếng, trực tiếp từ cửa sổ nhảy xuống, ở đầm nước nhỏ bên cạnh đó tắm bằng nước lạnh.
Chờ anh ta cởi trần mặc quân sạch sẽ đi vào, tôi nói với anh ta: "Chỗ này của anh phong thủy không tốt, không có vật che chắn, cửa sổ ít nhất cũng nên được đóng chặt lại, đúng không? Nếu không thì sau này vợ anh rất dễ bị sinh bệnh, gió lớn xuyên qua tim, trước sau lại có nước ẩm ướt, đối với phụ nữ không tốt"
"Không cần, dù sao bọn họ qua một đêm cũng sẽ chết."
Anh ta lạnh lùng đáp lại một câu.
"Tại sao qua một đêm đều sẽ chết?"
Tôi cẩn thận hỏi: "Anh là Vụ Vương, anh không có cách nào sao? "Không có"
Anh ta ngôi ở mép giường quay lưng về phía tôi, trên người có một chút hơi nóng.
Anh ta là dùng nước suối ngoài trời trên núi tắm, nước suối trên núi lạnh như vậy, tại sao trên người anh ta lại có khí nóng? Thời tiết bây giờ vẫn rất mát mà.
"Cái đó...buổi tối anh...không động dục lung tung chứ?"
Tôi cẩn thận tránh xa.
Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi: "Chồng cô dạy cô thế à? Như vậy là đánh vào lòng tự trọng của đàn ông? Cô có cần tôi chứng minh một chút cho cô xem thử không?"
"Không cần, không cần! Tôi xin lỗi!"
Tôi ôm đầu đầu hàng.
Anh ta im lặng một hồi, đột nhiên hỏi: "Các người một âm một dương, đều có thể kết duyên vợ chồng, tại sao tôi lại không tìm được một người vợ có thể để ký sinh cố?"
"Sẽ có mà.."
Tôi không biết phải làm thế nào để an ủi anh ta.
Anh ta cười nhạt một tiếng: "Tên chồng đó của cô có thể đợi rất nhiều năm đúng không? Tôi không có nhiều thời gian như vậy, tuy tôi so với người thường tuổi thọ dài hơn, nhưng trong biển người mênh mông, phải tìm bao nhiêu năm? Tôi không muốn lại nhìn thấy có thêm người phụ nữ chết ở dưới thân tôi, buồn nôn...và tàn nhẫn"
Tôi nghe xong thì hoảng hốt: "Có cái đó...rất độc à?"
"Nó cực kỳ độc, là Cổ cái không nhận ký chủ, nếu Cổ cái nhận, nó sẽ không làm hại ký chủ"
Tôi thì thào nói: "Không bằng như thế này đi, tôi sẽ nghĩ cách xem nhân duyên của anh ở đâu, sau đó anh thả tôi đi, thấy như thế nào? Như thể anh mới có mục đích mà đi tìm, cũng tránh khỏi việc lại tạo tội ác"
Anh ta không quá tin nhìn chằm chằm tôi: "Cô có thể xem sao?"
Tôi gật đầu, trong lòng muốn đi thỉnh cầu Giang Lãnh đem phán quan gọi ra, như vậy thì có thế nhìn thấy được cuộc đời của anh ta.
Chẳng phải các vị thần ở âm phủ vẫn luôn tra xem sổ sinh tử cho dù phải tăng thêm nghiệp chướng sao? Chẳng qua tôi là nhằm một mắt, tính ở trên đầu tôi là được rồi.
Đã một ngày trôi qua kể từ khi tôi tách khỏi Giang Lãnh, tôi không biết anh như thế nào rồi, lúc đó anh trai tôi đã bị chú gọi đi, không rời tôi quá ba phút liên xảy ra chuyện này, anh trai nhất định là đang rất tự trách.
Vu Vương cười khẩy: "Được rồi, tin cô một lần, nhưng mà đêm nay cô vẫn phải ngủ cùng tôi, cô mà rời xa tôi thì rất nguy hiểm, nói không chừng từ chỗ nào đó bò đến một con côn trùng cắn cô một phát...cô chỉ có thể ở lại chỗ này cho ai đó làm vợ thôi"
Khóc không ra nước mắt, tôi ôm gối ngồi cuối giường đá suốt đêm, cũng may anh ta ngủ rất yên giấc, nếu không thì tôi sẽ phát điên mất.
"Đây là con đường gần nhất"
Anh ta chỉ vào một vòm đá ở cuối vách núi.
"...Anh điên rồi à! Đây là vách núi, ở bên dưới là sông nước! Anh đây là muốn tôi nhảy vách đá tự tử đúng không?"
Tôi tức giận rồi, tên này lừa tôi! Hai tay anh ta ôm ngực, cười nhạt nói: "Thích đi hay không?"
Chỗ này là một vách đá cao vài trăm mét! Tôi liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy đầu váng hoa mắt, căn bản không dám tới gần! "Chậc"
Anh ta xách tôi đi đến bên cổng vòm, tôi sống chết ôm lấy cánh tay anh ta không buông.
"Chỉ cần đưa tay vào thì cô sẽ biết thôi!"
Anh ta thiếu kiên nhẫn cảm cánh tay tôi đưa vào trong.
Bàn tay đã biến mất! Thần kỳ như vậy...!
Người lính canh gác cổng vòm dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi, nói một câu: "Cô thật quê mùa quá đi?"
Tôi...!
Quá tốt rồi, nếu thực sự có thể đi xuyên qua, tôi rất nhanh thì có thể nhìn thấy được Giang Lãnh.
Ý nghĩ này vừa lóe lên ở trong đầu, ở cửa đột nhiên hướng đến phía tôi thổi ra một cơn gió lạnh, mắt của Vụ Vương sợ hãi, hai người lính bị dọa sợ nắm chặt vũ khí trong tay! Sắc mặt tôi tái nhợt, cổ tay của tôi bị người đối diện giữ chặt! "Hừm"
Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ của Vu Vương hiện ra một tia kinh hoàng.
Tôi ngay cả tiếng kêu cứu mạng cũng không kịp hét, bất ngờ bị kéo vào trong cánh cổng trên vách đá..