Đầu óc tôi rối bời, tôi phải làm sao đây, lại có liên quan đến cái môn phái tà sư kia sao? Tống Thanh Vy kéo tôi ra, kéo dài sợ hãi nói: "Không ngờ Triệu Khánh Như vốn nội tâm lại không kiềm chế được như vậy!"
Tôi thâm lắc đầu, giọng nói đó nhất định không phải của Triệu Khánh Như! "Tống Thanh Vy, cậu đến nhà ăn trước đã.
Tớ sẽ đến thư viện và giúp tôi gọi đồ mang đi."
Tôi vội vã chạy đi và vòng qua phía bên kia của Dốc Tình Nhân.
Mặt khác, nếu muốn rời đi nhất định phải vòng qua nơi này, tôi phải ở lại năm vùng.
Trong gần hai mươi phút, tôi thấy người đàn ông bước ra, và tôi thâm thở phào nhẹ nhõm - anh ta không chết là không Sao rồi.
Nhưng hãy nhìn bước chân đi như trêи hư không của anh ta, dáng vẻ như bị yêu tinh hút hết sức lực, và trêи mặt anh ta có một nụ cười ngây ngô - chỉ hai mươi phút thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Ngay sau đó, tôi thấy Triệu Khánh Như cúi đầu đi tới.
Tôi làm bộ như chạy tới phòng ăn, không may đụng một cái vào cô ấy.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Triệu Khánh Như, là cô sao?"
Tôi diễn xuất có chút gượng gạo nhưng trong tình huống này tôi không bận tâm nhiều đến vậy.
Triệu Khánh Như đôi mắt có chút đỏ, thanh âm có chút khàn khân - đây là đã làm quá sức? "À...
Không có sao!"
Cô ta thấy tôi, ánh mắt có chút lóe lên.
Những lời này nói ra thanh âm hoàn toàn bình thường, không giống với tiếng nói vừa nãy.
"Khánh Như, cô sao thế? Tôi nhìn cô giống như đã khóc..."
Tôi chưa từ bỏ ý định truy hỏi liền hỏi một câu.
Cô ấy hơi kinh ngạc nhìn tôi, lắc đầu nói: "Không, không có gì...
Tôi bị ho khan, cố họng có chút không thoải mái, ngứa một chút, ho khan ra nước mắt."
Tôi gật đầu một cái, vừa vặn Tống Thanh Vy gọi điện thoại tới, tôi mượn cớ đi ra Cô ấy thân trí rất bình thường, không giống như là quỷ nhập vào người.
Hơn nữa giữa hai lông mày không có hắc khi, chẳng qua là sắc mặt tái nhợt, vành mất hồng hồng.
Tôi về nhà nói chuyện với anh tôi về chuyện này.
Khi nghe thấy pháp sư tà đạo liên khẩn trương.Hãy click vào đây để ủng hộ click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
"Này, tà sư này được cho là đến từ Tây Tạng.
Ở Tây Tạng gần như đã tuyệt tích, nhưng nó đã hồi sinh ở đại lục...
tà pháp của bọn họ có hai thuật, một là hút dương khí, hai là nhập hồn vào thân xác, thuật này khiến người không còn khống chế được thần trí của mình, bị bọn chúng điều khiển, tùy ý sử dụng, giống như là tẩy não vậy, không ngừng dâng hiến lên cho chúng."
Anh tôi xoa xoa tay, cầm máy vi tính của anh kiểm tra rồi lưu lại tài liệu.
"Vậy chúng ta làm thế nào, nếu như tà phái này đến báo thù, xét vào thực lực của chúng ta hiện giờ...
E, đoán chúng ta sẽ không có khả năng phản kháng."
"Gã chồng quy đang ở đâu? Có thấy xuất hiện không?"
Tôi lắc đầu một cái: "Em không biết anh ta ở nơi nào, dù sao chưa thấy xuất hiện ở trước mắt em."
Anh tôi mím môi nói một cách miễn cưỡng: "Chúng ta phải đi thành phố ma mua đồ tự vệ.
Anh nhớ ở đó có một cửa hàng bán bùa chú."
Tôi á khẩu một lúc, rốt cuộc thành phố ma có bao nhiêu cửa hàng bán? "Chẳng qua, những đồ này quá đắt tiền, bọn bán hàng này lại toàn tàn nhẫn lừa đảo...Vậy chúng ta đến đó nhé?"
Anh hỏi ý kiến của tôi vì tất cả tiền bạc trong gia đình đều nằm trong tay tôi.
Tôi gật đầu, tôi cũng vì thật ra rất tò mò thành phố ma rốt cuộc là như thế nào! Anh tôi trước đây cũng từng đi qua nhiều lần.
Ngay sau đó, anh đưa tôi ra xe ngoài cửa.
"...
Chúng ta lái xe đi? Có thể lái được đến tận trong Âm Sơn hay không?"
"Đương nhiên là không! Chỉ đi được đến lối vào thành phố ma!"
Anh tôi trừng mắt nhìn tôi.
Lối vào thành phố ma ở một nơi rất mờ ám, anh tôi chở tôi đến một nghĩa trang gân đó, bây giờ nghĩa trang được xây dựng rất tốt, lại có đội ngũ quản lý tận tình, không có gì đáng sợ cả.
Anh trai tôi đi vòng ra rìa sau của nghĩa trang, nơi có một cây liễu lớn được trồng bên bờ ao.
Cây liêu vốn là một trong những loại cây ma quái, ao tù nước đọng, nơi này ban ngày cũng sẽ cảm nhận được gió lạnh, nổi da gà.
Hơn nữa, anh tôi lại nửa đêm đến đây...
đốt tiền giấy! "Tiên đã đốt ở đây, thổ địa, hãy mở cửa..."
Anh trai tôi nói vài câu, tôi cảm thấy gió thổi qua và lạnh cả vai.
Xung quanh không có gì thay đổi lớn, nhưng cây liễu có chút khác biệt, anh tôi đưa tôi đi thẳng về phía thân cây, tôi đột nhiên nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác! Một con đường lát đá xanh, cổng vòm bằng đá cao, hai bên có đầy đủ các cửa hàng đô cổ, trêи mặt đất cũng có quây hàng, trêи đường có rất nhiều người đi bộ đội khăn trùm đầu và áo choàng.
Bảng hiệu viết là phía đông thành phố, đây chắc là một trong những khu phố của thành phố Ma! "Đây là khu vực đặc biệt được đánh dấu dưới chân núi Âm Sơn.
Đừng làm ồn ào trêи đường phố, và tốt nhất là không nên mở miệng.
Nếu mở miệng, núi Âm Sơn sẽ hấp thụ Dương khí."
Anh trai viết vào lòng bàn tay của tôi để nhắc nhở.
Tôi gật đầu, thảo nào trêи đường có nhiều người đi đường như vậy, nhưng lại yên lặng như đóng kịch câm, mặc cả đều là bằng cử chỉ.
Anh trai tôi lấy khẩu trang và kính râm đã chuẩn bị sẵn đưa cho tôi, cả hai chúng tôi đều đeo khẩu trang và kính râm ở khu chợ đen tối tăm này, nhưng khi so với những người quấn áo choàng đen thì chỉ như một dòng nước trong vắt.
Lần đầu tiên tôi đến, tôi xem không chớp mắt muốn hoa cả mắt, ở đây thứ gì cũng đều bán.
Tôi còn thấy một bóng đen ngôi bên lề đường, trêи ngực treo một tấm bìa cứng, nó nói: Tôi bán thân, xin bảo vật tâm linh truyền dạy bí quyết, còn có thể nhận người đó làm bố.
Tôi thiếu chút nữa bật cười.
Anh tôi dẫn tôi tới đến một nhà treo gương bát quái, kiếm gỗ đào, anh tôi đóng cửa lại ngay khi bước vào, rồi nói: 'Ngạt chết anh, Lan Lăng chúng ta có thể nói chuyện khi đóng cửa."
Tôi gật đầu một cái, nhìn chủ cửa hàng đang cười đi ra: "Đây không phải là cậu Mộ gần đây rất nổi danh hay sao? Cơn gió nào đưa cậu tới đây chiếu cố cửa hàng nhà tôi thế?"
"Đừng nói nhảm nữa, cho hai bộ bùa để phong ấn yêu ma và xua đuổi tà ma"
Người bán hàng nhanh chóng cầm lấy hai bộ bùa chú, dùng giấy da trâu cuộn lại cẩn thận, buộc một sợi dây đỏ rồi đưa cho họ: "Một bộ một trăm nghìn, hai bộ hai trăm nghìn."
"Gì?"
Anh tôi nhảy cẫng lên: "Mấy tờ giấy rách ông cũng dám mở miệng đòi hai trăm ngàn? Đây là tiền nhà Minh thôi mà!"
Người bán hàng cười xấu xa, xoa xoa tay nói: "Nghe nói cậu Mộ gân đây phát tài.
Cho chúng tôi uống chút nước canh đi.
Chỗ của tôi là thần chú mạnh nhất"
"Đừng nói nhảm nữa, uy lực như thế nào tùy người sử dụng! Lừa gạt? Hai bộ năm mươi nghìn, nếu không bán đi, tôi đi xem nhà khác!"
Anh tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Từ từ, hai bộ tám chục ngàn như thế nào?"
"Bốn chục ngàn!"
Anh tôi trả giá chém một đao.
"...
Coi như cậu lợi hại."
Bốn chục ngàn cũng rất đắt đó, tôi nhìn kia hai cuốn da trâu giấy, trong đầu nghĩ cái vòng này bé này đốt cũng rất nhanh cháy hết.
Sau đó ta mới hiểu được, tiêu tiền trong đây cũng là một loại phương thức giúp tiêu nghiệp chướng, cho nên rất khó nhìn thấy được của cải khổng lồ trong cái vòng tròn này.
Có một cửa tiệm để một khúc gỗ lớn màu đen ở lối vào tôi nhìn chằm chằm vào bên trong tự hỏi - Gỗ này là để làm gì? Ở đây không cần phải mua một chiếc quan tài, phải không? Anh trai tôi thấy tôi cứ nhìn vào đó, anh đấy tôi vào với một nụ cười, nhưng anh ấy không đi vào.
Cửa hàng đóng lại ngay lập tức, đằng sau ngọn đèn dầu mờ ảo, một bà lão gù lưng đăm chiêu nhìn tôi cười: "Chào mừng...
cô gái xinh đẹp..."
Tim tôi nhảy loạn xạ, và tôi nheo mắt để xác nhận rắng bà ấy có một cái bóng.
Là một người...
Tôi có chút an tâm hỏi: "Bà, bà ở đây bán cái gì? Bà lão sững sờ một lúc, nhếch mép nói: "Cô không biết ở đây có bán gì à?"
Tôi lắc đầu một cái.
Bà ta cười một tiếng, nói: "Lần đầu tiên tới, cô ngồi xuống đi, tôi lấy đồ tới cho cô nhìn..."
Tôi thấy bà ta run rẩy bưng ra một cái khay từ sau quây, trong khay có nhiều mảnh gỗ đen bóng nhẫn, hình thù rất khó phân biệt.
"Nào, hãy xem những dụng cụ bằng gỗ này, xem cẩn thận nhé, cô nói xem cô thích chiếu dài nào..."
Phụt....!