Cô Dâu Của Diêm Vương

chương 47: cô em họ dị dạng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quê quán là một thị trấn nhỏ ở vùng núi tương đối xa xôi, trước kia giao thông rất không tiện, hiện tại đường cao tốc thông suốt, trở về cũng chỉ mất bốn, năm tiếng.

Tôi rất không muốn về nhà, mặc dù nơi đó là nơi tôi lớn lên, nhưng vừa nghĩ tới ta bị "cách ly"

nuôi lớn chính là vì làm một đồ cúng tế, trong lòng tôi rất không thoải mái.

Ngay cả chuyện mẹ qua đời tôi cũng không có ấn tượng quá sâu, tôi chỉ nhớ rõ khi còn bé, có một dì rất dịu dàng từng đỗ tôi đi ngủ, còn kể chuyện cổ tích cho tôi nghe.

Khi lớn một chút, tôi bắt đầu ngủ một mình, mỗi ngày có người đưa đón tôi đi học, tan học.

Khi đó mình tôi ở trong một căn nhà nhỏ, trước kia tôi còn cảm thấy ông cố thiên vị tôi, cho tôi có cô bảo mẫu chuyên môn hầu hạ.

Hiện tại nhớ tới, ông ấy chỉ muốn cô lập tôi ra, không cho tôi học đạo pháp đạo thuật, tránh cho lúc làm đồ cúng tế lại không nghe lời.

Quê quán như vậy, bảo tôi làm sao thích được? Nhưng cho dù tôi không thích nhà họ Mộ, tôi cũng mang dòng họ Mộ.

Biện tại bố tôi đang nằm trong phòng chăm sóc VỊP của bệnh viện, ông cố phái người thay phiên nhau chăm sóc, trong lòng tôi có chút cảm kϊƈɦ ông ấy.

Hơn nữa tôi và anh hai tôi chỉ là hai thanh niên trẻ trâu, muốn tiếp tục sống trong giới này, cũng cần gia tộc làm chỗ dựa, không quay về là chuyện không thể.

Chờ tôi hạ sốt một chút, tôi liên bắt đầu thu dọn hành lý đơn giản, đồng thời xin nghỉ với trường học.

Một đêm trước khi xuất phát, anh hai tôi đưa tôi đi đến chỗ bà cụ Ô kiểm tra tình trạng cơ thể, bụng của tôi trông như không có chút biến hóa nào, chỉ có chính tôi có thể cảm nhận được một viên khí nóng đang cuộn trào.

"Cô bé à, linh thai không thế dựa theo tình trạng của người bình thường mang thai mà tính toán được."

Bà cụ Ô rót cho tôi một chén trà nhài an thần giảm nhiệt.

"Lấy bảy làm cơ số, bốn mươi chín ngày làm một tháng, bảy tháng sau...

Tương đương với khoảng tháng theo dương lịch bình thường."Donate cho team dịch bộ truyện này bằng CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!

Bà cụ vuốt ve con mèo tỉnh của bà ấy, nói.

"Vậy thì chính là tháng bảy sang năm?"

Ta cười cười: "Thời gian thật đủ dài..."

Bà cụ gật đầu nói: "Ba tháng đầu, thân thể của cháu không nhìn ra biến hóa gì, bởi vì yếu tố quan trọng nhất của linh thai là tỉnh thân và sức mạnh tụ tập, tháng thứ tư thành hình biến thành thai nhi, thân thể của cháu cũng sẽ có chút biến hóa.

Mà một tháng cuối cùng, linh thai sẽ nhanh chóng hấp thu dinh dưỡng lớn lên, đồng thời tích góp lực lượng chuẩn bị giáng sinh, khi đó bụng của cháu sẽ rất lớn nhanh."

Ta gật đầu, thân thể ra sao cũng không đáng kể.

Bà cụ bắt mạch cho tôi, dặn dò: "Hiện tại không đủ hai tháng, cháu còn phải cẩn thận một chút."

"Vâng...

"Cháu còn chảy máu không? Có tia máu sao?"

Tôi lắc đầu, cười nói: "Hai thang thuốc bổ thận giữ thai kia của ngài đắt như vậy, hiệu quả đương nhiên là tốt"

Bà cụ cũng cười: "Kỳ thật, chủ yếu là chính cháu muốn giữ lại đứa bé này, bé mới có thể tiếp tục yên ổn ngủ say ở đây."

Cách nói này của bà ấy thật dịu dàng, làm trái tim tôi mềm nhũn.

Ngôi trêи xe, cách quê quán càng gần, tâm trạng của tôi lại càng kém.

Làng nơi quê tôi rất nổi tiếng ở vùng này—— bởi vì có tiền.

Mảnh đất có phong thuỷ tốt nhất trong thôn có hai mươi đến ba mươi ngôi nhà tầng, đều là người nhà chúng tôi ở bản địa.

Gạch xanh tường trắng, sân trước vườn sau, mỗi một góc đều rất chú ý säp xếp phong thuy, người không rõ tình huống xem xét, còn tưởng rằng là quán kỷ niệm chỗ ở cũ của nhân vật vĩ đại nào.

Thư ký thôn trưởng cũng là người nhà chúng tôi.

Nói cách khác, bắt đầu từ một mảnh đất này đều ở trong phạm vi khống chế của ông cố.

Tòa nhà lớn tang thương cổ xưa trông phía sau núi, chính là chỗ ở của ông cỡ.

Không khí nơi này căn bản không giống căn cứ của người làm "phong kiến mê tín", ngược lại càng giống một chốn đào nguyên mang ý nhị cổ điển vô biên.

Bố ta ra ngoài sớm, không xây tòa nhà của mình ở đây, mỗi lần trở về đều ở chỗ của ông cố, dù sao từ nhỏ cũng ở trong toà nhà của ông ấy.

Thân thế ông cố khỏe mạnh, vẫn chủ trì toàn cục trong nhà như cũ, thế hệ các ông tôi và các con trai của bọn họ phải sớm chiều thăm hỏi, tất cả chuyện lớn đều cần ông cố làm chủ.

Hiện tại người trong thế hệ của bố tôi là lực lượng trung kiên, gân như đều đang dốc sức làm việc ở bên ngoài, mà một đời chắt chúng tôi còn thuộc về hạng giả bộ đánh đấm cho có khí thế.

Lần này tôi trở về, người nhà ở bản địa đều nhìn tôi với con mắt khác xưa, bởi vì chuyện ông cố quỳ trước tôi lặng lẽ truyền ra.

Có người nói bây giờ thân phận của tôi không tầm thường, hầu hạ một người âm lợi hại.

Chị dâu họ của tôi rất không vui vẽ chuyện quỳ trước tôi, nói tôi lợi hại rồi, mê hoặc được quỷ đến đầu óc choáng váng.

Bởi vì lời này, chị ấy bị ông cố dùng phép nhà xử phạt, nhưng lời nói ra như tát nước ra ngoài, ánh mắt người cùng thế hệ nhìn tôi đều mang theo giêu cợt, trêu đùa.

"Chị lại trở nên xinh đẹp hơn rồi?"

Cô em họ Trần Tố Hinh mới mười sáu tuổi lớn tiếng ồn ào.

Thế hệ này của tôi có hơn mười cậu con trai, con gái chỉ có ba người, ở nhà chúng tôi, con gái thế hệ nào cũng quý giá, em ấy bị bậc cha chú trong nhà nuông chiều hư.

Trước khi ông cố chưa đến, em ấy không đế ý quy củ chút nào, lớn tiếng hỏi tôi lung tung điều này điều kia.

Một anh họ khác sinh cùng năm với tôi - Mộ Vân Lượng, anh ta cười khẽ một tiếng rồi nói: "Tố Hinh, em trẻ con không hiểu gì thì chớ nói lung tung! Em hỏi vấn đề xấu hổ như thế, em bảo Lan Lăng trả lời thế nào?"

Không ít người nghe lời này của anh ta đều lộ ra nụ cười ý Vị sâu xa trêи mặt.

Tôi im lặng ngôi, không muốn nói chuyện với những người này.

Kết âm hôn là chuyện của hai người âm, trong mắt bọn họ, tôi đã kết âm hôn lại còn sống, chính là một quái vật, tôi nên chết mới là bình thường.

Anh hai tôi đưa tay khoác lên ghế dựa của tôi, bày ra bộ dáng của một tên vô lại: "Mộ Vân Lượng, thì ra anh còn chưa dứt sữa à, ăn quá nhiều sữa thì không tốt đâu, anh nhìn xem trong đầu óc anh đều là nước rồi, há miệng ra là đầy vị sữa"

Dứt sữa muộn là một "chỗ bẩn"

của anh ta, anh hai tôi không chút khách khí giẫm anh ta, làm cho anh ta đen mặt.

Tính tình anh hai tôi hơi vô lại, không sợ trời không sợ đất, hơn nữa anh ấy là con cả, cũng là cháu đích tôn, địa vị khác biệt.

Cho nên anh ấy chọc người khác không chút để ý tình cảm, người khác lại không chọc được anh ấy.

Mộ Vân Lượng nén giận, cặp mắt hung hăng kia khoét trêи người tôi, không chút che giấu sự chán ghét của anh ta đối với tôi.

Cơm tối hôm nay vừa ăn xong, ông cố liên khai môn kiến sơn nói: "Sắp đến mùng chín tháng chín, Đạo Quan Thanh Ngọc muốn cử hành tôn thần tế tự, năm nay cần gia chủ đi, nhưng ông lớn tuổi tồi, không được ra xa nhà, cho nên mọi người thương lượng một chút, chọn một gia chủ thay mặt đi tham gia đi."

Ta cảm thấy việc này không liên quan nhiều đến tôi, thế hệ chắt giả bộ đánh đấm cho có khí thế như chúng tôi không có phần nói chuyện.

Nghe ông hai, ông ba đề cử ông nội của tôi, tôi đã cảm thấy buồn cười: Ông lão nào cũng sáu bảy mươi tuổi, đều sắp thành yêu tỉnh rồi, lại đang nói chuyện tình cảm giả dối ở đây.

Nghe bọn họ thảo luận hôi lâu cũng không có kết luận, tôi buồn ngủ ngáp một cái, ông cố lập tức nói: "Lan Lăng, cháu đi nghỉ trước đi"

Tôi không chối từ, mang theo ba lô đi về căn nhà nhỏ trước, khu nhà nhỏ ở quê quán này rất cổ xưa, phòng tắm rửa phân chia thành phòng tắm nam nữ.

Dì Trương đã chuẩn bị xong một bể lớn nước, tôi vừa vào ngâm nước, liền nghe thấy có người đi đến từ sau lưng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio