Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

chương 112

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: heisall

"Mẹ, tại sao ba lại bỏ đi, có phải ba cũng không cần chúng ta nữa hay không?" Giọng nói hơi buồn của Đa Đa vang lên ở bên tai, từng giọt nước mắt lớn lăn xuống.

Lục Tử Hiên đau lòng lau đi nước mắt của nó: "Đa Đa bảo bối, sau này ba sẽ chăm sóc con!" Lúc đầu khi mới gặp cậu nhóc này, hình như đã rất thích nó, có lẽ sâu xa bên trong đã có sự an bài.

"Ba?" Cậu nhóc nghi ngờ mở miệng, tất nhiên nó vẫn không hiểu, tại sao chú lại biến thành ba của mình, đôi mắt to đen nhánh nhìn Đồng Lôi. Đồng Lôi biết nghi ngờ của nó, nhận lấy khắn tay từ trong tay của Lục Tử Hiên, lau đi nước mắt trên khuôn mặt của nó: "Đa Đa bảo bối, trước kia giữa mẹ và chú có chút hiểu lầm, bây giờ vấn đề đã được giải quyết rồi, cho nên mẹ và chú sẽ ở chung một chỗ, như vậy chú đương nhiên sẽ là ba của con rồi. . . . . . !" Cậu nhóc nghiêng đầu, hình như không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn khéo léo kêu Lục Tử Hiên là ba.

Nghe một tiếng ba này, tâm trạng của Lục Tử Hiên không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt, ôm hai mẹ con bọn họ vào trong ngực, sau đó hung hăng hôn một cái lên gò má của cậu bé.

Đời này của anh vẫn còn được nghe một đứa bé gọi anh là ba, lúc đầu nếu như đứa bé kia vẫn còn, đoán chừng cũng đã lớn giống Đa Đa, cũng sẽ gọi mình là ba giống như Đa Đa vậy

Ngửa đầu, không để cho nước mắt rơi ra, ánh mắt nhìn về nơi nào đó, trong lòng lẩm nhẩm: "Cảm ơn anh, Trường Tuấn!", nếu như không có Lạc Trường Tuấn, sẽ không có Đồng Lôi bây giờ, cũng chưa chắc hôm nay bọn họ có thể gặp lại nhau, thật sự anh rất cảm ơn anh ấy, anh biết tình cảm của Lạc Trường Tuấn dành cho Đồng Lôi sẽ không ít hơn anh, cho nên anh cũng cảm ơn trời xanh đã để cho anh gặp được cô trước.

Bởi vì hôm nay Lục Tử Hiên xuất viện, cho nên dưới yêu cầu mãnh liệt của Lý Cẩm, bọn họ nhất định phải đến nhà lớn của Lục gia, bảo là muốn ăn mừng thật lớn một lần.

Cậu nhóc Đa Đa này rất nhanh làm quen, không sợ người lạ một chút nào, vừa nhìn thấy Lý Cẩm, cái miệng nhỏ nhắn giống như quét mật, gọi Lý Cẩm làm bà vui mừng không khép miệng lại được.

Gương mặt nghiêm túc của Lục Chấn Đông cũng vì Đa Đa mà ôn hòa hơn nhiều, nhìn Lý Cẩm vui vẻ và Đa Đa đáng yêu, nói với Lục Tử Hiên: "Nếu như đứa bé của các con vẫn còn thì tốt biết bao. . . . . . !"

"Ba!" Lục Tử Hiên cảm thấy thân thể của Đồng Lôi ở bên cạnh lập tức cứng đờ, liền ngăn không cho ông nói tiếp, Lục Chấn Đông cũng biết mình nói sai, im lặng lộ vẻ tức giận, nhưng ông thật sự hi vọng có một đứa cháu trai ruột thịt của mình.

Đồng Lôi vừa nghe ông nói như vậy, cũng biết chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, dù sao cô và Lục Tử Hiên cũng đã rất tốt, muốn có đứa bé cũng là chuyện rất hợp lý, chỉ là đứa bé đầu tiên đã làm cô tổn thương quá lớn.

Lục Tử Hiên không biết cô đang suy nghĩ gì, cánh tay ôm cô khẽ dùng sức: "Thật xin lỗi!"

Lắc đầu một cái, dựa vào người anh: "Không cần phải nói xin lỗi, chuyện này cũng đã qua năm năm rồi, em đã không còn trách anh, chỉ là mỗi lần nhắc tới đều sẽ cảm thấy đau lòng mà thôi." Dù sao đó cũng là đứa bé đầu tiên của cô, làm sao quên dễ dàng như vậy được.

Lục Tử Hiên ôm cô thật chặt, có một số việc cần phải suy nghĩ thật kỹ một chút.

Ở nhà lớn ăn cơm xong, Lục Tử Hiên cố ý kéo Đồng Lôi rời đi, hơn nữa để Đa Đa ở lại nhà lớn, đối với việc này Đồng Lôi rất nghi ngờ.

"Tại sao lại để Đa Đa ở lại chỗ này?" Đồng Lôi nhíu mày có chút không hài lòng, đã rất lâu cô không được ôm thân thể nhỏ bé mập mạp của Đa Đa ngủ, nên rất nhớ, Lý Cẩm ngược lại rất hiểu ý con trai, muốn bọn họ có không gian riêng tư để ở cùng nhau, nói với Đồng Lôi: "Lôi Lôi, cứ yên tâm để Đa Đa ở lại chỗ này, dù sao mẹ cũng rất thích nó!"

Lý Cẩm đã nói như vậy rồi, Đồng Lôi cũng không tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.

Trong con ngươi của Lục Tử Hiên lóe lên ánh sáng, không kịp tạm biệt, liền kéo Đồng Lôi lên xe.

Buổi tối trên đường không nhiều xe lắm, cho nên Lục Tử Hiên lái xe thật nhanh, Đồng Lôi ngồi ở ghế cạnh tài xế, có chút sợ hãi nhìn người đàn ông bên cạnh.

"Sao lại chạy nhanh như vậy, vội vã như thế làm gì?"

Lục Tử Hiên quay đầu nhìn cô một cái: "Có chuyện gấp cần xử lý." Mặc dù nói như vậy, nhưng Đồng Lôi lại cảm thấy tốc độ xe đã chậm hơn rất nhiều.

Thật không biết chuyện gì xảy ra với người này, không phải nói có việc gấp sao, sao bây giờ lại đi chậm lại?

Thật ra thì cô đâu có biết, Lục Tử Hiên nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô nên mới đi chậm lại, không tới hai tiếng đồng hồ xe của bọn họ đã dừng lại trước ngôi biệt thự trước kia.

Lục Tử Hiên nhanh chóng nhảy xuống xe sau đó đi vòng qua ghế phụ dắt Đồng Lôi xuống.

"Chào mừng về nhà!" Anh ôm hông của cô nhìn vào trong biệt thự.

Đồng Lôi có chút sững sờ, sau năm năm đây là lần thứ hai cô tới nơi này, lần đầu tiên là bị Lục Tử Hiên ép buộc đưa đến đây, lần này là cô tự nguyện

Căn phòng của cô vẫn còn, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng quét qua, tất cả mọi thứ cũng không thay đổi, thay đổi duy nhất chính là trên đầu giường có thêm một khung hình, đây là tấm hình của cô khi cô còn ở nước Mĩ, tại sao anh lại có? Nước mắt không có dấu hiệu nào liền rơi xuống!

"Tại sao lại khóc?" Lục Tử Hiên kinh ngạc, trong mắt thoáng qua một tia thương yêu, lòng bàn tay có chút thô ráp lướt qua mặt của cô, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, hai người lẳng lặng nhìn nhau, hơi thở của Lục Tử Hiên có chút gấp gáp, hai tay nâng mặt của cô lên, chậm rãi đến gần.

Rất thích hương vị sạch sẽ của cô, mỗi lần đều cảm thấy hôn cô không đủ, mới đầu chỉ là chạm nhẹ qua, cuối cùng vẫn chưa thấy đủ, Lục Tử Hiên chặn cô ở trên tường, một tay nâng đầu của cô, một tay giữ chặt eo của cô, lưỡi dài cạy hàm răng của cô ra, quấn lên cái lưỡi mềm mại, Đồng Lôi trúc trắc đáp lại, tay của cô cũng đặt lên eo của anh.

Cho đến khi hai người đều thở hồng hộc mới dừng lại, Đồng Lôi thở từng ngụm từng ngụm, ánh mắt mê ly, thân thể cũng khẽ run.

Cô chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Lục Tử Hiên ôm lấy, Đồng Lôi thất kinh, mắt đẹp trợn to: "Anh muốn làm gì?"

Vừa dứt lời, cả người đã bị đè ở trên giường lớn, ngay sau đó nụ hôn như mưa rơi xuống trán, mắt, lỗ mũi, rồi đến đôi môi, bàn tay cũng chạy loạn khắp người cô, đến chỗ nào cũng để lại lửa nóng, thân thể Đồng Lôi khẽ run, nhớ lại lần đầu tiên không mấy tốt đẹp làm cô hơi sợ chuyện sắp xảy ra.

Giờ phút này thân thể Lục Tử Hiên đã sớm căng cứng, nhưng anh biết không thể nôn nóng, lần đầu tiên đã tổn thương cô, anh không muốn lại xảy ra lần nữa, khi chưa lấy được sự đồng ý của cô anh sẽ không ép buộc.

"Lôi Lôi, anh có thể yêu em không?"

Đôi mắt Đồng Lôi trừng thật to, đây là anh đang hỏi ý kiến của cô sao? Nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, Lục Tử Hiên hết hồn, tuột xuống khỏi người cô: "Thật xin lỗi, sau này anh sẽ không như vậy nữa, đừng. . . . . . !" Lời còn chưa nói hết, cả người đã cứng lại ở đó, thì ra lúc này Đồng Lôi lại chủ động hôn anh.

Ngượng ngùng ghé vào bên lỗ tai anh: "Mong anh yêu em thật tốt!"

Tất cả đều giống như là mơ, muốn bắt cũng bắt không được, nhưng Lục Tử Hiên có chút không dám tin nhìn cô, cho đến khi thấy khóe miệng của cô cười ngượng ngùng, mới biết tất cả đều là sự thật.

Lục Tử Hiên cố gắng làm đủ các bước dạo đầu, anh không thể làm cô bị tổn thương lần nữa, không biết đã trải qua bao lâu, cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, thân thể kết hợp, lần đầu tiên Đồng Lôi cảm nhận được mùi vị của tình yêu, hoàn toàn khác với lần đầu tiên, có lẽ là quá mức mệt mỏi, nên đã yên tĩnh ngủ trong lòng anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio