Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

chương 36: em là phụ nữ sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Tử Hiên khởi động xe lần nữa, nhưng không phải lên trước, mà là quay đầu.

"Không về nhà sao? Lại đi nơi nào?" Nhìn anh quay đầu xe, Đồng Lôi có chút không rõ, hơn nữa hôm nay nghe anh nói, cô đã nảy sinh cảm động, mấy ngày gặp phải cường đạo, không chỉ có hôn mình, hơn nữa còn vô cùng bá đạo muốn cùng mình yêu nhau, thật là không hiểu nổi.

"Xem phim." Trả lời thật đơn giản, trong mắt Đồng Lôi lóe ra nghi ngờ.

Lục Tử Hiên nhìn cô một cái, con mắt ngây thơ, sạch sẽ giống như một đầm nước, nhếch miệng lên, xe nhanh chóng chạy vội ra.

Nắm thật chặt tay lái, tận lực không để cho mình biểu hiện vui vẻ, nhưng khóe miệng anh thỉnh thoảng lại cười, tiết lộ tâm tình của anh.

"Anh rất vui vẻ sao?" Đồng Lôi tinh tế hỏi.

Lục Tử Hiên hơi đỏ mặt, lắc đầu: "Anh vui vẻ khi nào? Em đoán mò rồi."

"Vậy sao?" Đồng Lôi có chút hoài nghi, nghiêng đầu, lẳng lặng quan sát anh, Lục Tử Hiên bị cô nhìn có chút không tự nhiên, sắc mặt lại đỏ một chút: "Em không cần nhìn anh chằm chằm như vậy, cứ có cảm giác bị em xem thành sủng vật." Từ trước đến giờ anh luôn xem thường phụ nữ, lại có thể bởi vì cô không cự tuyệt mình mà vui vẻ.

Đồng Lôi thu hồi tầm mắt: "Sao lại đi xem phim, muốn xem cái gì về nhà xem cũng vậy thôi?"

Tâm tình Lục Tử Hiên đang tốt đẹp lập tức ảm đạm xuống: "Không phải nói muốn nói chuyện yêu đương sao? Vậy thì bắt đầu là mời em đi xem phim chứ ở nhà không có cái loại không khí đó."

Đồng Lôi lập tức muốn nhạo báng tâm tình của Lục Tử Hiên, phần tử tà ác ở trong đầu nảy sinh: "Vậy ý của anh là bây giờ anh đang theo đuổi em, nhưng em còn chưa có đồng ý với anh mà." Cô nhìn qua anh, trong con mắt không giấu được nụ cười.

Lục Tử Hiên nhíu mày, xe nhanh chóng dừng lại ở ven đường, có chút khẩn trương nhìn về đôi mắt cô, ở đó lại chỉ nhìn thấy một nụ cười: "Em đang trêu chọc anh?"

Đồng Lôi gật đầu.

"Vậy cũng đừng trách anh?" Nhìn cô một cái, tà ác đến gần cô, trong lòng Đồng Lôi cảm thấy không được, ngửa người về phía sau, thời điểm anh dán lên người mình, đôi tay liền chống lại lồng ngực của anh.

"Đợi chút, lần sau em không dám nữa, trước kia anh cũng không đối với em như vậy, hơn nữa so với bây giờ em càng quá đáng hơn, mà lần này anh muốn đánh em sao, vậy anh cũng quá nhỏ mọn rồi." Đồng Lôi nhắm mắt lại răng rắc nói một tràng, không phát hiện trong mắt người đàn ông đang đè trên người mình là một hồi đau đớn ——

Cô ấy còn trách mình sao?

Từ trên người cô, nhanh chóng cởi dây an toàn đẩy cửa xuống xe, tựa trước xe, đốt một điếu thuốc, hút, Đồng Lôi chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi, chỉ thấy bóng dáng đang tựa trước xe, bóng lưng cô đơn như thế, đột nhiên nghĩ đến những lời mẹ Lục nói, thật ra thì trong tình cảm anh cũng là người bị hại, âm thầm thở dài, nhảy xuống xe.

Kêu to về phía trước xe: "Này, có đi xem phim nữa hay không, không phải anh nói là muốn theo đuổi em sao, sẽ không mới bắt đầu liền buông tay chứ, em vốn còn muốn cho anh một cơ hội đây này, aiz. . . . . . , xem ra không cần nữa rồi." Một mình lắc đầu.

Lục Tử Hiên giống như mới tỉnh ở trong mộng, không thể tưởng tượng nổi xoay đầu lại, vui mừng tụ tập lại ở trong mắt như sóng lớn.

"Bảo bối!" Một hơi ôm lấy cô thật chặt ở trước ngực: "Em vừa mới nói gì?"

Ở trong lòng anh cô cười trộm, cố ý sưng mặt lên: "Em cái gì cũng không nói, anh nghe lầm rồi."

"Không thể nào?" Đẩy cô ra khỏi ngực, lại thấy đôi mắt hài hước của cô: "Em dám giỡn ngược lại anh, xem anh có trừng phạt em không?"

"Hẹp hòi. . . . . ." Nghịch ngợm chép miệng, lời còn chưa nói hết, chỉ thấy anh cúi người tới, kẹp chặt cánh môi anh đào của cô, hôn sâu mà nóng rực, cô không thể nào tiếp thu được liền xụi lơ ở trong ngực anh.

"Sao anh có thể như vậy?" Trừng anh, hiện tại sao anh động một chút là hôn mình, quan hệ của bọn họ còn chưa đến loại tình trạng kia mà, nhìn dáng vẻ của anh giống như còn muốn hôn nữa.

"Tại sao không thể, em là vợ anh mà." Nhìn chằm chằm đôi môi của cô bị hôn sưng đỏ, nếu như không phải sợ mình khống chế không được mà muốn cô ở chỗ này, nói gì anh cũng sẽ không buông ra .

"Em là vợ của anh không sai, nhưng, không phải anh nói muốn theo đuổi em hay sao? Nào có người nào theo đuổi con gái liền hôn tới hôn lui như vậy, ít nhất cũng phải hơn một tháng mới được."

"Lâu như vậy sao?" Anh cũng không biết điều này, từ trước đến giờ phụ nữ đều chu môi đỏ mọng ôm ấp yêu thương, nào có nhiều yêu cầu như vậy.

Nghe anh oán giận như vậy, trong lòng Đồng Lôi cũng không vui vẻ, nhưng cô còn nhớ rõ cô gái lần trước? Làm hại bây giờ ở trong công ty cô rất không tự nhiên: "Cũng đúng, anh ôm ấp yêu thương nhiều phụ nữ như vậy, muốn thế nào thì được thế đó? Đâu còn cần em làm gì?"

Đàn ông không đề cập tới chuyện đã qua, Lục Tử Hiên biết vẫn còn vì chuyện không vui trước kia, lần trước cô đưa anh trở về, chính mình vui vẻ được một lúc, trở lại công ty, liền lập tức đưa Kim Tư Hàm ra nước ngoài, những phụ nữ khác cũng không liên lạc, chỉ vì muốn cùng cô bắt đầu thật tốt.

"Được rồi, không phải muốn đi xem phim sao?" Anh nhét cô vào trong xe, lên xe theo, rất nhanh đi theo mục đích của bọn họ.

Dọc theo đường đi Đồng Lôi nhìn vẻ mặt của anh, biết mình không nên nói với anh như vậy, dù sao anh giống như đàn ông ưu tú vậy, ít nhiều gì sẽ có mấy người tình nhân.

"Thật xin lỗi, vừa rồi không nên nói như vậy!"

Không nghe được câu trả lời của anh, Đồng Lôi tức giận oa oa kêu to: "Sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, chẳng lẽ anh không biết phụ nữ có cảm tính động vật, mỗi người đàn bà cũng sẽ ít nhiều so đo với những thứ này sao?"

"Hiện tại đã biết." Anh cười.

"Hừ hừ!" Không để ý tới anh, người đàn ông này thiệt là.

Lục Tử Hiên cười cười, đưa tay vuốt vuốt sợi tóc mềm mại của cô, liếc nhìn quần áo còn chưa kịp thay trên người cô: "Gần đây có bữa tiệc nào sao?" Không muốn tiếp tục loại đề tài này, dứt khoát đổi cái khác.

Tinh thần Đồng Lôi lập tức tỉnh táo: "Nghe An An nói là tham gia bữa tiệc của Đồng thị, chẳng lẽ anh không biết, sẽ không phải chứ, nói thế nào anh cũng sẽ ở trong danh sách được mời đến chứ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu, có chút không hiểu rõ.

"Là có mời, nhưng không phải chưa đến thời gian sao?"

Đồng Lôi gật đầu: "Ừ!"

"Vậy sao em lại mua sớm như vậy chứ?" Lục Tử Hiên hời hợt nói.

"Con người của em không biết những thứ này, hơn nữa cũng dễ dàng quên, nói trước để chuẩn bị cho xong, nếu không đến lúc đó sẽ rối loạn." Hôm nay nếu không phải An An nhắc nhở, đến lúc đó cô khẳng định là không đi được.

Lục Tử Hiên khẽ nhướng mày, thì ra cô ấy còn là một tiểu mơ hồ.

"A ——"

"A ——" Trong rạp chiếu phim thỉnh thoảng phát ra những tiếng thét chói tai.

Lục Tử Hiên nắm thật chặt cánh tay Đồng Lôi, cái trán rỉ ra mồ hôi hột, trong miệng còn bất chợt phát ra âm thanh, nhìn lại Đồng Lôi, lúc này nắm chặt người đàn ông của mình, mắt trợn trắng, hiện tại biết sợ, vừa rồi khi mua vé sao lại mua phim kịnh dị chứ?

"Này, em không phải là phụ nữ sao?" Âm thanh không nắm chắc, mình đã bị sợ đến muốn chết, cô một chút việc cũng không có, vừa rồi khi mua vé, anh còn đặc biệt thỉnh giáo Trác Nhiên, nên xem phim gì, tiểu tử kia đề nghị mình xem phim kịnh dị, nói là vì hình tượng người đàn ông lớn mạnh, nhưng sao cậu ta không nói thật là rất khủng bố.

"Làm ơn đi, anh là đàn ông sao, anh nhìn đi đang xem đều là nữ sinh đấy." Đồng Lôi khi dễ bộ dạng của anh, liền kéo anh đi ra bên ngoài: "Nếu không xem được, thì chúng ta đi đi."

"Uh!" Bộ dạng như đứa bé theo sát phía sau của cô, bước chân có chút hư không, không ngừng lắc đầu, không phải con gái, căn bản cũng không phải là phụ nữ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio