Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

chương 49: anh thích cô ấy?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tối nay Lục Tử Hiên vô cùng buồn bực, rõ ràng là tiệc chúc mừng Đồng thị, những người đó làm gì mà cứ quấn lấy anh? Nhíu nhíu mày, anh cũng không nhớ lúc nào thì biết nhiều người như vậy.

Thật vất vả thoát khỏi bọn họ, núp ở một góc không bị người khác chú ý, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Đồng Lôi, mình vốn muốn ở bên cô ấy, tuy nhiên nó không như mình mong muốn.

Mấy ngày nay hai người ở cùng nhau, có thể nói là tôn trọng lẫn nhau, khách khí, nhưng chỉ là quá khách khí, cảm giác trong lòng hai người vẫn rất xa lạ.

Chẳng lẽ lời nói lần đó của mình ở Đồng gia không có tác dụng lớn, nhưng khi đó nhìn cô rõ ràng rất cảm động, vậy rốt cuộc là vì cái gì?

"Tử Hiên. . . . . ." Một âm thanh ngọt ngào vang lên, trước mắt là một người xinh đẹp, đang cười duyên nhìn anh, anh biết, cô không phải là chị em tốt của tiểu Mạt, Phương Thanh Vân sao?

Tiểu Mạt? Hồi hộp trong lòng liền hạ xuống, đã bao lâu không nghĩ đến cái tên này rồi, kể từ khi Đồng Lôi xuất hiện trong cuộc sống của mình, hình như cô liền dần dần biến mất trong trí nhớ của mình.

"Phương Thanh Vân!" Thân thể cao lớn đẹp trai đứng trước mặt Phương Thanh Vân, lễ phép ra tiếng, trên mặt anh tuấn mang theo nụ cười, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, cặp mắt kia đang không ngừng tìm kiếm trong đám người.

"Anh tìm ai ở đây sao?" Phương Thanh Vân cũng theo đôi mắt anh nhìn chung quanh, sắc mặt hơi biến thành rét run.

Lục Tử Hiên chỉ lo tìm người, cũng không phát hiện vẻ mặt của cô hơi biến hóa, trả lời qua loa lấy lệ một câu: "Ừ!", còn bất chợt lẩm bẩm: "Nha đầu kia chạy đi đâu rồi? An An, vợ chồng Đồng thị đều ở đây mà?"

"Anh đang tìm Lục phu nhân sao?" Phương Thanh Vân tốt bụng nhắc nhở, khóe miệng vẽ ra một nụ cười, người đàn ông ưu tú trước mặt này vốn chính là của chị tiểu Mạt, cô gái kia có tài đức gì?

"Cô đã gặp cô ấy sao?" Lục Tử Hiên vừa nghe, lông mày nhướng lên, trong âm thanh không che giấu được hưng phấn.

Nghe ý tứ của cô ấy chẳng lẽ là đã gặp qua Lôi Lôi, hiển nhiên không quan tâm tại sao cô ấy biết Đồng Lôi, dù sao vừa rồi bọn họ cùng nhau tiến vào.

Phương Thanh Vân nhàn nhạt cười một tiếng, âm thanh ngọt ngào trên không trung vang lên: "À, tôi vừa vặn giống như thấy cô ấy đi từ cánh cửa kia ra ngoài."

Lục Tử Hiên theo phương hướng cô chỉ nhìn lại, quả thật có một cánh cửa, trong lòng cảm thấy áy náy, vừa rồi để cô một mình ở ở chỗ này, khẳng định cô thấy nhàm chán rồi.

Con ngươi đen như mực nhất thời ảm đạm không ít, liền cất bước đi vào trong phía kia.

"Cô gái, cho cô chút “dễ chịu”!" Phương Thanh Vân nhìn bóng lưng Lục Tử Hiên, phun ra một câu nói hung tợn, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không hi vọng cô gái của mình khi ở yến hội một mình ở cùng người đàn ông khác.

Cũng coi như ông trời giúp cô, gặp được Lục Minh Hạo, lại nhìn thấy anh đi từ cánh cửa kia ra ngoài, đối với Lục Tử Hiên mà nói, cô vẫn tương đối thích Lục Minh Hạo, kể từ khi phát hiện anh trong tấm hình của tiểu Mạt, cô liền có cảm giác yêu anh không có thuốc nào cứu được nữa, tuy nhiên để cho cô bắt gặp hình ảnh anh đi chung với Đồng Lôi.

Hừ, cô ta đoạt người đàn ông của chị tiểu Mạt không tính lại tới quyến rũ Lục Minh Hạo, thật là một cô gái không biết xấu hổ.

Đêm tối yên tĩnh như thế, chênh lệch rõ ràng với bên trong huyên náo.

Dưới ánh trăng, Lục Tử Hiên bưng cái ly đi dọc theo hành lang, gió đêm thổi qua, có sợi tóc bị thổi xốc xếch, trong con ngươi đen như mực không hiểu tình hình chợt lóe lên, khẽ thở dài một cái.

Sân lớn như vậy, không biết nha đầu kia chạy đi nơi nào, cô không phải tức giận chứ, mình gọi điện thoại cô cũng không nhận, uống một hớp rượu, vừa quẹo, thân thể cứng đờ, híp con mắt lại, ánh mắt mê người rơi vào trên người một đôi trước mặt.

"Anh hai, bây giờ anh làm ở Lục thị rồi sao?"

Nhắm mắt lại anh cũng có thể biết cái âm thanh ngọt ngào này là của ai?

Lục Tử Hiên liền giật mình, không biết trong lòng là cảm giác gì, tóm lại cả người đều vô cùng không thoải mái.

"Là sao, chẳng lẽ Lôi Lôi của chúng ta còn muốn cùng làm việc với anh hai, anh cảm thấy vừa mừng vừa lo?" Rõ ràng là nói đùa nhưng rơi vào trong tai Tử Hiên sao mà chói tai.

"Anh hai, anh đừng đùa với em." Đồng Lôi kiểu cách cúi đầu cười một tiếng, tâm tình lúc này chợt xuống thấp, tại sao không thể buông lỏng ở chung một chỗ với anh ấy.

Nhìn ánh mắt ảm đạm của cô, trong lòng Lục Minh Hạo hơi chậm lại, dịu dàng và đau lòng vuốt vuốt sợi tóc của cô, gương mặt tuấn tú mở ra một nụ cười nhàn nhạt: "Đi thôi!"

Nơi khúc quanh, tròn mắt đen của Lục Tử Hiên thoáng qua ánh mắt u tối, bởi vì tay dùng sức cầm ly rượu nên rỉ ra một tia đỏ thẩm.

Lúc nào thì vợ mình và anh hai chung sống tốt như vậy, thế nhưng có hơi quá tốt rồi!

Lục Tử Hiên mở ra chân dài, ngay trước mặt Lục Minh Hạo ôm hông của Đồng Lôi, ánh mắt lại là tràn đầy tức giận nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt.

"Này, anh làm gì thế?" Đồng Lôi giãy giụa, đáng tiếc anh ôm cô quá chặt căn bản không có phương pháp tránh ra, chỉ có thể cười cười xin lỗi đối với Lục Minh Hạo.

Lục Tử Hiên không nói gì, khóe miệng mang theo nụ cười khiêu gợi, nhìn sang Lục Minh Hạo trước mặt, bá đạo ôm chặt Đồng Lôi vào trong ngực, khiêu khích tuyên cáo quyền lợi của mình.

"Bảo bối, sao em lại ở chỗ này để anh đi tìm?" Khẽ quay đầu, âm thanh dụ hoặc vang lên ở bên tai, hơi bá đạo vừa hôn môi cô vừa trừng phạt.

Khi chứng kiến một màn này, Lục Minh Hạo lúng túng lui ra.

"Anh thích cô ấy?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio