Editor: Uyên Xưn
Sau một lần ân ái, hai người nghỉ ngơi không được lâu thì Sở Lăng Xuyên lại khôi phục sức lực, còn Tố Tố mệt mỏi dựa vào lòng anh, “Sở Lăng Xuyên… anh không sợ tinh tẫn nhân vong sao?”
“Bảo bối… Một lần cuối cùng.” Anh thâm trầm lại bắt đầu bận rộn trên người cô, còn Tố Tố đành theo anh dẫn dắt vào một lần trầm luân nữa.
Vì nhu cầu của Sở Lăng Xuyên được giải tỏa nhưng Tố Tố thì để bụng đói mà nằm ngủ, cô đang mơ màng thì bị “gọi” tỉnh bởi mùi cơm. Cô mơ màng nhìn quanh phòng, một lúc sau mới phản ứng được là cô đang ở phòng mới thuê, còn Sở Lăng Xuyên đã trở về, vừa rồi hai người còn chiến đấu rất hăng hái, bây giờ anh ở đâu?
Tố Tố vô lực đứng dậy, mặc áo ngủ ra khỏi phòng ngủ, nhìn đồng hồ trên vách tường phòng khách, vậy mà đã hơn chín giờ tối rồi, cô sửng sốt, lại nghe tiếng dộng trong phòng bếp, cô đoán nhất định anh đang làm cơm tối, cô bước vào phòng bếp liền thấy được bóng dáng của anh.
“Dọn cơm!” Sở Lăng Xuyên thấy Tố Tố đi vào thì chỉ vào những món mình vừa làm, vừa nói vừa bưng món ăn lên.
Ba món cơm một món canh, hai người ngồi trên ghế sofa bắt đầu đụng đũa. Nhưng hai người vừa ăn vừa nghĩ đến một vấn đề, làm sao ngủ trên giường đơn đây, thuê phòng mà mua giường cũng không tiện lắm.