Editor: Uyên Xưn
Hàm Hàm vừa vào phòng đã cảm thấy không bình thường, Tố Tố một mực muốn ly hôn, còn dọn hết đồ, chẳng lẽ là thật? Cô trợn mắt, “Các cậu thật sự ly hôn?”
Tố Tố đưa chai nước suối cho Hàm Hàm, “Không khác bao nhiêu đâu.”
“Sao lại không khác, ly hôn còn khác chỗ nào chứ? Cậu phải nói rõ cho tớ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tố Tố uống một ngụm nước rồi từ từ nói: “Vốn dĩ thứ hai làm thủ tục ly hôn, nhưng mà anh ấy tạm thời có nhiệm vụ, tớ không thể làm gì khác đành chờ vài hôm nữa anh ấy trở về rồi tính tiếp.”
“Anh ta đồng ý ly hôn? Thật sự đồng ý?” Hàm Hàm không tin, bởi vì theo cô biết, Sở Lăng Xuyên quyết tâm không ly hôn, “Anh ta đồng ý thật hay giả?”
Tố Tố nhìn Hàm Hàm, tâm trạng tụt dốc, “Lãnh đạo cũng đã phê chuẩn, thỏa thuận ly hôn cũng đã kí, cậu nói xem. Tốt rồi, không nói chuyện này nữa, cậu nghỉ đủ chưa, nghỉ đủ rồi thì khuân đồ với tớ.”
Hàm Hàm ngồi trên ghế sofa không động đậy, nghiêm túc nhìn Tố Tố, “Tố Tố, tớ tốt bụng nhắc nhở cậu, cậu phải nghĩ cách, bây giờ còn kịp, không phải vẫn còn chưa ly hôn sao?”
Sắc mặt Tố Tố ảm đạm, cô thở dài, “Bây giờ anh ấy quyết tâm muốn ly hôn, nếu không cũng sẽ không báo cáo lên lãnh đạo, cũng không chủ động kí tên.
Chuyện này đã không thể vãn hồi nữa rồi, chờ ngày anh ấy về chính là ngày chúng tớ chia tay.” Huống chi, người đòi ly hôn là cô, bây giờ cô không nói, Sở Lăng Xuyên cũng không làm.
Hàm Hàm suy nghĩ một chút, mắt sáng lên, “Có lẽ anh ấy muốn cậu giữ anh ấy lại.”
“Thôi đi, anh ấy nay đây mai đó, không cố định, tớ đi đâu mà giữ. Được rồi, cậu không cần khuyên tớ, chuyện ly hôn lằng nhằng lâu như vậy, thật ra ai cũng tổn thương, tớ cũng không muốn cố gắng nữa, đau dài không bằng đau ngắn, cứ như vậy đi, khuân đồ nào.”
Hàm Hàm cũng nghĩ như vậy, Tố Tố muốn ly hôn, Sở Lăng Xuyên không muốn, cố gắng cứu vãn, khi Tố Tố thông suốt, ý chí kiên trì của Sở Lăng Xuyên rốt cuộc bị hao mòn, chết dần chết mòn, hơn nữa, anh là quân nhân, đâu có nhiều thời gian dành cho chuyện nhi nữ tình trường, cho nên một lần ra tay là độc ác.