Editor: Uyên Xưn
Cô ăn hết đồ mình thích rồi mới ăn những thứ còn lại, Sở Lăng Xuyên thấy vậy gạt hết khoai tây thịt nướng sang cho cô.
Tố Tố nhìn anh, “Ặc, sao anh không ăn?”
“Anh không thích ăn.” Sở Lăng Xuyên cúi đầu ăn cơm, Tố Tố sửng sốt một chút rồi tiếp tục ăn, cô có thể nghĩ rằng anh đang quan tâm, đau lòng không, không phải anh không thích ăn, là bởi vì cô thích, cho nên anh mới như vậy.
Nếu là trước kia, cô sẽ cho rằng như vậy, nhưng bây giờ cô cảm thấy tự mình đa tình, ngoài mặt Tố Tố không nói gì, nhưng trong lòng rất khó chịu, giống như mất một thứ gì đó rất trân quý mà không tìm về được.
Ăn xong cơm trưa, ngoài cửa có tiếng báo cáo, Sở Lăng Xuyên cho phép, một chiến sĩ trẻ tuổi đi vào, “Doanh trưởng, chị dâu, phòng đã thu xếp xong rồi, có cần đến xem qua một chút không, thiếu gì để em bổ sung?”
Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố, trầm giọng hỏi: “Em đi xem một chút đi.”
“Em?” Cô không có ý định ở lại qua đêm, chẳng lẽ anh cho rằng cô mang áo ngủ đến nên hiểu lầm buổi tối muốn ở lại? “Nhưng em……..”
“Không nhưng nhị gì hết.” Sở Lăng Xuyên bá đạo, “Đừng quyên, đây là chỗ của anh, còn không mau đi.”
Tố Tố đứng lên, “Đi thì đi, vội cái gì.”
Cô đi theo chiến sĩ trẻ vừa vào, còn Sở Lăng Xuyên lại có việc khác, cô nhìn gian phòng so với trước kia không khác là mấy, chỉ là chăn đệm dày hơn, sợ cô lạnh, quanh đây mọi người cũng biết cô, đều ra chào hỏi, không khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Cả một buổi chiều trôi qua, Sở Lăng Xuyên và chính trị viên không ăn cơm, cho nên chỉ có cô và vợ anh ta ăn chung.
Sau khi ăn xong, Tố Tố về phòng, tuy ấm áp nhưng cô vẫn thấy lạnh, không có dũng khí cởi quần áo ngủ, cũng không có dũng khí tắm, chỉ đơn giản rửa mặt, bọc chăn xem ti vi, cô suy nghĩ miên man, tối nay hai người ngủ cùng nhau, liệu có xảy ra chuyện gì không đây?
Rõ ràng muốn ly hôn, hôm trước say rượu còn chưa tính, bây giờ lại ngủ chung, cô không hiểu nổi mình nữa, lại càng không hiểu nổi tâm tư của anh.
Chín giờ, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân vừa xa lạ, vừa quen thuộc, cô biết là Sở Lăng Xuyên đã về, quay đầu lại, cửa vừa được mở ra, bóng người cao lớn tiến vào, một thân quân trang thẳng tắp, anh tuấn uy vũ.
Anh nhìn Tố Tố bọc chăn trên giường, cô còn chưa ngủ, anh bỏ mũ treo lên móc, tiện thể cởi áo treo lên luôn, xong xuôi không nhịn được hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
Tố Tố dời mắt, co ro trong chăn: “Trong chăn lạnh quá.”
Sở Lăng Xuyên không lên tiếng, chỉ nhìn cô một cái rồi đi vào nhà vệ sinh, một lúc sau mới ra ngoài, đứng cạnh giường bắt đầu cởi áo.
Tim cô đập loạn, tai đỏ lên, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi, cố làm ra vẻ trấn định, cho đến khi Sở Lăng Xuyên túm chăn mới hồi hồn, cô quay lại nhìn, anh chỉ mặc mỗi cái quần cụt.
Cô luống cuống buông chăn, ngồi đàng hoàng một bên, Sở Lăng Xuyên cau mày: “Em xác địng ngồi ngủ.”
“Em...em khóa cửa, tắt đèn.” Tố Tố đứng dậy cài then, tắt điện, bóng tối giúp cô tự nhiên hơn rất nhiều, cô lén thở dài, mò mẫm đến bên giường.
Sở Lăng Xuyên nằm trong chăn ấm, anh nghe tiếng sột soạt cởi quần áo, tiếp đó là bóng dáng nhỏ bé cẩn thận từng li từng tí bò lên giường, chui vào chăn, hương thơm quen thuộc xông vào mũi.
Tố Tố cẩn thận nằm bên cạnh anh, cố gắng giữ khoảng cách, tuy rằng như thế, hơi thở nam tính vẫn đienan_lqdon bao phủ lấy cô.
Hai người không ai nói gì, mí mắt cô nặng dần, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, trong giấc mộng phát hiện có một nguồn nhiệt đến gần, mà Sở Lăng Xuyên thuận thế ôm cô vào lòng.
Đầu của cô gối lên tay anh, mặt chôn trong ngực anh, một cánh tay còn khoác lên eo anh, có thể là do lạnh nên hai đầu gối cô co lại hết mức, thậm chạm cả vào bụng anh.
Tố Tố ngủ thiếp đi nhưng Sở Lăng Xuyên còn chưa ngủ, anh đưa tay vuốt ve mặt cô, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt khép chặt, bờ môi quyến rũ, cuối cùng là cái cằm xinh xắn.
Có lẽ giấc ngủ bị quấy rầy, Tố Tố vô thức nắm chặt tay anh, khuôn mặt vùi hoàn toàn vào ngực anh, hô hấp ấm áp, phun lên người như có một loại trêu chọc.
Sở Lăng Xuyên nằm mãi vẫn không thể ngủ được, bỗng Tố Tố nói mớ, chỉ nghe được: “Thỏ, thỏ, thỏ…...”
Thân thể cô còn run run, anh vỗ nhẹ vào lưng cô, gọi khẽ: “Tỉnh, bảo bối, tỉnh.”
Tố Tố mở mắt ra, thở phào một hơi, giống như thoát ra từ khổ sở, Sở Lăng Xuyên hỏi: “Sao vậy, thỏ thỏ cái gì?”
“À?” Tố Tố mơ màng, cô ý thức được mình đang trong bộ đội, mà bên cạnh mình là Sở Lăng Xuyên, “Em vừa mơ đang đánh nhau với một người phụ nữ xấu xí, nhưng càng gấp thì tay chân càng không có cách nào nhúc nhích, hết cách nên em phun nước miếng vào cô ta.”
Sở Lăng Xuyên thiếu chút nữa thì cười phá lên, khó trách cứ gọi thỏ thỏ, thì ra không phải, anh có chút dở khóc dở cười, “Thật may còn chưa làm thật.” Nếu không mặt anh chắc toàn nước miếng.
Tố Tố cười xấu hổ, cô ý thức được mình đang chui trong ngực Sở Lăng Xuyên, hai người ôm nhau thân mật, bàn tay cô đang dán sát vào da thịt ấm áp của anh.
Cô thấy hơi khô miệng, Sở Lăng Xuyên cũng vậy, anh buông cô ra, xuống giường, bật đèn, rót một chén nước, pha cho ấm một chút rồi ngồi xuống giường uống.
Tố Tố nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, nghe tiếng uống nước của anh, cô ngồi dậy liếm môi khô, “Em cũng khát, cho em một ít.”
Anh mới uống được một hớp, quay lại nhìn cô, không khỏi khiến anh rung động, áo trễ lộ nửa vai, tóc đen xõa bung, ánh mắt buồn ngủ có chút mê ly, mang theo một chút khát vọng, cánh môi vừa dùng đầu lưỡi liếm qua có chút sáng bóng mê người.
Anh ngẩn người, quay đi, nhưng tay ôm eo cô vào lòng, liều mạng hôn cô, nước từ trong miệng anh không ngừng được rót vào miệng cô.
Tố Tố đột nhiên căng thẳng xen lẫn tê dại, cô trợn mắt nhìn anh trong gang tấc, gần như quên hết tất cả, cứng đờ trong ngực anh, mặc cho nước ấm chảy dần vào khoang miệng.
Chuyện này… Đối với cô quá mức kích thích, anh đang dùng miệng mớm nước cho cô, có một ít còn chảy ra ngoài bởi vì cô khẩn trương ngậm miệng, nhưng cô càng ngày càng khát, đang định mở miệng nói chuyện, đầu lưỡi của anh thừa cơ xâm nhập trong miệng, triền miên trêu chọc.
Đã lâu không đụng chạm, cảm giác quen thuộc khiến cô khẽ run lên, cô không muốn đẩy anh ra, lại càng muốn nhiều hơn, không nhịn được hôn đáp trả.
Sở Lăng Xuyên chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, thô lỗ đòi hỏi ngọt ngào của cô, hơi thở gấp gáp, môi dần trượt xuống vùng cổ mịn màng, Tố Tố cố gắng bắt được một tia lý trí, “Uhh….Nước, em muốn uống nước….”
Người phụ nữ này thật biết phá hủy không khí vào thời điểm mấu chốt, Sở Lăng Xuyên dừng lại, lấy cốc nước gần đó đưa vào miệng cô, Tố Tố uống hẳn mấy hớp lớn.
“Em...em còn muốn.” Sở Lăng Xuyên để ly xuống đất, đẩy ngã cô lên giường, anh thuận thế ngã lên người cô, anh mặc kệ cô có cần uống nước nữa hay không, giờ phút này, anh chỉ muốn có cô.
Có lẽ nín nhịn quá lâu, cho nên bao nhiêu cũng không đủ, tham luyến từng tấc da thịt trên thân thể cô, cảm giác tiếp xúc thân mật khiến anh mất hồn, chỉ là phải ra bên ngoài thật không thoải mái.
Tố Tố mệt mỏi, ngủ trong sự hỗn loạn, khi tỉnh lại đã là mười giờ sáng hôm sau, trong phòng không có tiếng động, cũng không có bóng dáng của anh, trên bàn đặt một hộp điểm tâm, bên cạnh là túi của cô.
Tố Tố nghĩ lại kích tình đêm qua mặt lại đỏ lên, cô rối rắm, hai người như thế này có phải tốt lên không, hay chỉ bộc phát vì nhu cầu?
Cô gãi đầu, cuốn chăn lăn lộn trên giường phiền não, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng bò ra ngoài ăn điểm tâm, cố gắng chịu lạnh tắm rửa sạch sẽ.
Mãi cho đến mười một giờ Sở Lăng Xuyên vẫn chưa trở lại, Tố Tố có cảm giác mất mát, đêm qua giữa hai người nhiệt tình là thế, nhưng giờ chỉ có cảm giác lạnh lẽo.
Đã đến lúc cô nên đi rồi, mà anh một câu cũng không nói, ngay cả bóng người cũng không thấy đâu, trong lòng cô không biết là tư vị gì, vốn là đến lấy đồ, cuối cùng lại phát triển trên giường, cô không biết mình đã sai ở chỗ nào.
Tố Tố buồn bực, từ khi nào cô lại trở thành như thế này, lo được lo mất, An Nhược Tố tự nhiên phóng khoáng đâu rồi, chỉ là lên giường thôi mà. Thôi đi, không có chuyện gì lớn.
Cô thu dọn đồ một chút rồi chào tạm biệt hàng xóm xung quanh để về.
Trở lại thành phố, Tố Tố đến nhà hàng lấy xe, tiếp theo cố gắng ứng phó với bức cung của An mẹ, ăn uống xong cô lên giường đánh một giấc, cái gì mà Sở Lăng Xuyên, đi gặp quỷ đi.
Sau lần gặp này, đã hơn một tháng cô không gặp lại Sở Lăng Xuyên, anh cũng không gọi điện cho cô, chuyện ly hôn cô đã không còn rối rắm nữa, coi như chuyện ly hôn không tồn tại, tùy tiện đi, dù sao cứ để mọi chuyện như vậy đi.
Mỗi ngày Tố Tố đúng giờ đi làm, hết giờ tan ca, đúng rồi, cô còn gặp cả chồng của Hàm Hàm, người đó tạm được, chỉ là cô cảm thấy anh ta không xứng với Hàm Hàm cho lắm, nhưng nếu bọn họ ở chung cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi.
Mấy ngày nay, Tố Tố cảm thấy cơ thể mình có thay đổi, cô luôn nghĩ vì sao kinh nguyệt tháng này của mình còn chưa đến, có phải mang thai hay không.
Có khả năng này sao? Một lần say rượu kia…. theo như lời Sở Lăng Xuyên nói, hai người đều trong tình trạng không tỉnh táo, ngộ nhớ có thật, như thế không ổn tý nào.
Lần trước đi bộ đội cũng có thể, nhưng tỷ lệ mang thai rất nhỏ vì anh không ở trong, có lẽ cô suy nghĩ quá nhiều,, nhưng vẫn mua que thử thai trước khi về nhà, ngộ nhỡ phát sinh điều gì ngoài ý muốn.
Về đến nhà, cô cũng không vội vàng, trước tiên vào bếp giúp mẹ chuẩn bị cơm tối, thức ăn vừa mới đưa lên bàn, ba An đã trở lại, hai mẹ con còn giễu cợt ông thật biết chọn giờ mà về.
Một nhà ba người ngồi ăn cơm, bình thường Tố Tố vẫn ăn được vài miếng thịt kho, nhưng hôm nay cô chỉ cảm thấy kinh tởm, buồn nôn, che miệng chạy điên cuồng vào nhà vệ sinh.
Ba An, mẹ An nhìn nhau, Lý Nguyệt Hương đặt đũa xuống, vào phòng vệ sinh, thấy Tố Tố đang nôn ọe, bà sửng sốt rồi vui mừng cười: “Tố Tố, có phải con có?”
Tố Tố súc miệng, Lý Nguyệt Hương lấy khăn bông cho cô, Tố Tố hơi king ngạc, “Chẳng lẽ có thật?”
Nếu quả thật có, vậy thì thật tốt, Tố Tố lại cười, không bởi vì quan hệ khó xử giữa cô và Sở Lăng Xuyên mà cảm thấy phiền não, ngược lại cô vui mừng, còn có chút mong đợi.
Cô vôi vàng chạy đi tìm túi của mình, lấy que thử thai, một lúc sau cô từ nhà vệ sinh đi ra, Lý Nguyệt Hương vội vàng hỏi: “Thế nào, có thật không? Nói nhanh đi.”
Tố Tố đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa kích động, “Mẹ, con mang thai, mẹ, con thật sự mang thai, con được làm mẹ rồi, con có thể làm mẹ rồi.”
Lý Nguyệt Hương nhìn dáng vẻ vui mừng của Tố Tố, bà cũng vui theo, thời gian trước Tố Tố đều bị đả kích, bây giờ con bé mang thai, là chuyện vui lớn với nó, cũng như đối với cả nhà.
Cả người Tố Tố trong tình trạng hưng phấn, ăn cơm còn không ngừng ríu rít, mặc kệ hôn nhân của cô như thế nào, mặc kệ Sở Lăng Xuyên sẽ ra sao, tóm lại, kết quả chỉ có một, cô sẽ không buông tha cơ hôi làm mẹ, đứa bé này, chắc chắn cô sẽ cố gắng giữ nó.
Giờ này đã quá muộn, bệnh viện đều không khám nữa, cô nghĩ ngày mai phải đến bệnh viện kiểm tra xem sao, cô hưng phấn đến nỗi gần như không ngủ được.
Cô không nhịn được nghĩ, nếu Sở Lăng Xuyên biết thì anh sẽ phản ứng như thế nào? Quan tâm ư, quan tâm cô và đứa bé của bọn họ, nhưng cô lại tự nhắc nhở mình.
An Nhược Tố, mày mang thai, không cho phép suy nghĩ lung tung, bây giờ phải tích cực, vui vẻ, mặc kệ người khác có vui không, bản thân đều phải vui mừng, đứa nhỏ này, mình cô để ý là tốt rồi.
Nằm trằn trọc hồi lâu Tố Tố nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng Lý Nguyệt Hương lại không ngủ được, hai đứa bé đã có, nhưng Sở Lăng Xuyên lại không thấy mặt mũi đâu, một tháng này, hai người không gặp, cũng không liên lạc, bây giờ có lẽ là cơ hội tốt.
Bà gọi điện cho Triệu Đình Phương, cố gắng hạ thấp giọng nói hết sức có thể: “Đã ngủ chưa?”
Triệu Đình Phương vừa nghe giọng đã biết là Lý Nguyệt Hương, bối rối hỏi: “Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lý Nguyệt Hương khó nén vui mừng: “Hình như Tố Tố mang thai.”
Mang thai, Triệu Đình Phương vừa mừng vừa sợ, “Thật sự mang thai, cái gì mà giống như, bà nói rõ một chút xem nào.”
Lý Nguyệt Hương vội vàng giải thích, “Hôm nay mới biết, còn chưa đi bệnh viện kiểm tra, một tháng trước Tố Tố đi thăm Lăng Xuyên, đến bây giờ hai đứa vẫn chưa có liên lạc lại, Lăng Xuyên không về, bà nghĩ biện pháp cho thằng bé biết chuyện đi.”
Lời này hợp ý Triệu Đình Phương, “Chuyện này dễ thôi, để tôi gọi cho thằng bé, nó có bận rỗ hơn nữa cũng phải nặn ra thời gian mà về, lại nói mai là thứ bảy, nhất định có thể trở lại.”
“Vậy thì tốt, chờ tin tức của bà.”
“Tốt.”
Hai người cúp máy, Lý Nguyệt Hương đi nghỉ ngơi, Triệu Đình Phương lại không ngủ được, trở lại phòng ngủ đánh thức Sở Vệ Bình.
Ông có chút mất hứng: “Cái bà này, khuya rồi không cho không ngủ, ngày mai lại thêm vài nếp nhăn bây giờ.”
“Ông nằm mơ đi.” Triệu Đình Phương không cáu giận, mặt mày còn hớn hở: “Bà thông gia mới vừa gọi điện thoại đến, nói Tố Tố mang thai rồi, hôm trước tôi bắt gặp hai đứa nó ở cùng một chỗ, một tháng trước con bé còn đi thăm Lăng Xuyên nhà chúng ta một lần đã mang thai luôn hay sao?”
Sở Vệ Bình còn chưa kịp vui mừng đã bị lời nói phía sau của Triệu Đình Phương đả kích, “Cái bà này, lại đa nghi rồi, nếu nghi ngờ Tố Tố có đứa bé của người khác, còn có thể không ly hôn với con nhà mình hay sao, nhưng rõ ràng không phải.”
Triệu Đình Phương vỗ trán, “Ông xem, tôi lại mắc bệnh, già rồi, ông cần phải nhắc nhở tôi, Tố Tố đã mất hai đứa bé, là mất đi hai vị trí quan trọng, ông xem con trai nhà mình cũng chưa đồng ý ly hôn mà chỉ lạnh lùng với Tố Tố, chính là không muốn buông tay, tôi cũng không trông cậy vào việc con mình tái giá sau khi ly hôn, bây giờ chúng nó làm lành, sinh một đứa bé, như vậy tôi cũng an tâm.”
“Đồng chí Triệu Đình Phương, tôi không thể không nhắc nhở bà, bà, tật xấu quan tâm của bà lại phát sinh, chuyện này chúng nó tự biết, bà chớ quan tâm hỏng việc.”
“Tôi đây không phải…..” Triệu Đình Phương muốn phản bác, nhưng suy nghĩ một chút, tại sao mình vẫn không sửa được cái tật xấu quan tâm này, “Thôi, ông nói cũng đúng, đứa bé đã lớn rồi, trong lòng tự rõ ràng, tôi cũng không can thiệp, chỉ là hai đứa vẫn không ai nhường ai, chúng ta phải giúp một chút mới được.”
“Tôi đi gọi điện cho Lăng Xuyên, nói tin tức tốt này cho nó biết, về phần phải làm sao, tự thằng bé lựa chọn thôi.”
Sở Lăng Xuyên vừa nằm xuống, cả ngày mệt nhọc, giờ chỉ muốn ngủ, đột nhiên di động vang lên, là số ở nhà.
Sau khi nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói vui vẻ của mẹ anh: “Con trai, chưa ngủ à.”
“Chuyện gì vậy mẹ?” Nửa đêm gọi điện thoại đến đây, trong lòng Sở Lăng Xuyên sợ hãi, chỉ sợ ở nhà hai ông bà thân thể không thoải mái, nhưng giọng mẹ anh vui vẻ, phải chăng là chuyện tốt.
Triệu Đình Phương lớn tiếng nói, “Lăng Xuyên, vợ con mang thai rồi.”
Sở Lăng Xuyên nghĩ mình nghe nhầm: “Mẹ nói gì?”
“Tố Tố mang thai.”
Triệu Đình Phương lặp lại lần nữa, điện thoại trong tay Sở Lăng Xuyên từ trong tay rơi xuống đất, không có kích động, khuôn mặt như phủ một tầng sương.