Cô Dâu Của Trung Tá

chương 101-3: trừng trị tiểu tam 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Uyên Xưn

=== =======

“Em đang coi anh là học sinh của mình sao?”

“A, để anh chê cười rồi.”

Thẩm Hạo Vũ hỏi cô: “Gần đây em khỏe không? Người phụ nữ kia có tìm em gây phiền phức nữa không?”

“Không có, em rất khỏe.”

Thật ra thì cô không ổn chút nào.

“Chờ anh xuất viện, chồng em trở lại, chúng ta gặp mặt một chút.”

“À, cái này không cần, anh ấy, cái đó, anh ấy tương đối bận rộn.” Trước kia Thẩm Hạo Vũ không nhìn thấy, cô giúp anh, nhưng bây giờ thì khác, anh khỏi rồi, cô nên giữ khoảng cách nhất định. điẽnan---le!quydon

Thẩm Hạo Vũ không để ý tới sự cự tuyệt của Tố Tố: “Chuyện này nhất định phải gặp, anh muốn cảm ơn anh ta.”

“À, cảm ơn sao?” Tố Tố buồn bực, cảm ơn cái gì chứ?

Thẩm Hạo Vũ nói tiếp: “Là anh ta giúp anh tìm người hiến giác mạc, anh đương nhiên phải cảm ơn, nếu như không phải chồng em giúp một tay, sợ rằng bây giờ anh còn chìm trong bóng tối sống qua ngày.”

Tố Tố chấn động, lúc lâu sau mới lắp bắp hỏi: “Anh…..anh nói gì? Là Sở Lăng Xuyên tìm người ghép giác mạc sao?”

“Ừ, hôm nay anh cũng mới biết.”

Tố Tố khẩn trương, nghĩ đến hôm hai người cãi nhau, cô nói anh lạnh lùng vô tình, nhưng giờ phút này, cô mới biết, những lời mình nói ngu xuẩn cỡ nào.

Cô cúp máy, đầu ong lên.

Sở Lăng Xuyên không giống như cô nghĩ, anh không hề ích kỉ, lạnh lùng, lại càng không vô tình, anh chỉ là bộc phát tính xấu mà thôi.

Tất cả oán hận của Tố Tố lại chuyển lên người Tô Tuệ Vân, người phụ nữ rắn rết, sau khi cô ta bị cảnh sát bắt giữ, cô thật muốn nhìn xem khi đi làm thành dạng gì.

Cô gọi cho Thiệu Minh Thành, anh ta cũng là bạn học với Tô Tuệ Vân, chắc chắn biết nơi làm việc của cô ta, hôm nay cô muốn đi gặp người phụ nữ này.

Đầu dây bên kia có người nghe máy, Tố Tố uyển chuyển hỏi về Tô Tuệ Vân, nói có chuyện cần tìm để nhờ, mặc dù Thiệu Minh Thành hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn nói cho Tố Tố.

Trước khi tan làm, Tố Tố xin lãnh đạo nghỉ sớm nửa giờ. Tô Tuệ Vân làm phó biên tập ở tòa soạn báo, không thể hiểu nổi một người phụ nữ không có đạo đức như cô ta, sao có thể leo lên đến vị trí như vậy.

Tố Tố lái xe vô cùng nhanh, khoảng hai mươi phút là đến, cô đỗ xe xong, muốn vào tìm người, nhưng bị ngăn ở ngoài.

Được rồi, cô chờ bên ngoài, Tố Tố tức giận nhìn cửa tòa soạn, lại không cẩn thận đụng phải người ta, còn giẫm cả lên giày, cô quay đầu lại, vội vàng nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi!”

Cô đã nói xin lỗi rồi, nhưng người phụ nữ kia vẫn chửi ầm lên: “Đi đứng kiểu gì vậy, có nhìn hay không hả?”

Tố Tố nhìn người phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi trước mắt, mặc dù rất cao quý, hơn nữa dáng người to cao, Tố Tố tiếp tục nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không để ý!”

Mặt người phụ nữ giữ tợn, mất hứng nói: “Biết giày này bao nhiêu tiền không? Cô làm hư có đền nổi không? Chớ ỷ vào mình có mấy phần xinh đẹp đã cảm thấy giỏi. Không thấy ư, một người sống sờ sờ đứng đây mà cô không có mắt à. Đúng là có người sinh nhưng không có người dạy.”

Ngất, Tố Tố nghĩ thầm, hôm nay tới thật không đúng lúc, gặp phải người như vậy, cô xinh đẹp có liên quan gì đến chuyện này sao?

Người này đúng là không thể nói lý, rõ ràng đã hơn bốn mươi tuổi, không tính là già, chẳng lẽ tiến vào thời kì tiền mãn kinh rồi hả?

Nói chuyện thật khó nghe, Tố Tố hết sức tức giận, mắng cô cũng thôi đi, còn lôi cả ba mẹ cô ra, không phải cô đã xin lỗi rồi sao, phải dùng lời khó nghe như vậy à?

Chỉ là cô cũng hiểu, loại người không dùng lý luận này chọc không nổi, nên cô không để ý bỏ đi, nhưng mới bước một bước, cánh tay đã bị người ta cứng rắn túm lại.

Má ơi, người này sức ghê thật, túm cô đau quá, bà ta hỏi cô: “Cô là người của tòa soạn à? Có biết Tô Tam Tam không?”

“Không biết!” Cô thì biết gì chứ, cô cũng không phải là nhân viên ở đây.

Người phụ nữ kia hoàn toàn không tin lời Tố Tố, độc đoán nói: “Không biết, tôi thấy cô đi từ bên trong ra, nói cho tôi biết Tô Tam Tam có bộ dạng ra sao? Hôm nay tôi thật muốn xem tiểu tiện nhân này có dáng dấp như thế nào, dám quyến rũ chồng tôi. Thôi, đi, đi vào với tôi, cô dẫn tôi đi tìm tiểu tiện nhân đó, nhìn tôi xé xác cô ta.”

Người này quả là sức lớn, Tố Tố bị lôi xềnh xệch theo, cô tránh không thoát, có chút tức giận, đột nhiên nghĩ ra gì đó.

“Chị tìm Tô Tam Tam à, tôi biết, tôi cũng hận nhất loại người quyến rũ chồng người khác, phá hư gia đình người ta, nhưng nếu chị đi vào nhất định bảo vệ sẽ không cho, ở đây đợi đi, một lát nữa tôi chỉ cho chị, như vậy tôi cũng không đắc tội đồng nghiệp đúng không?”

Chị ta nghe cô nói vậy liền dừng bước, nhìn cô từ trên xuống dưới, đánh giá. Tay Tố Tố được buông lỏng ra, chị ta nói: “Không phải nói không biết sao? Bây giờ lại nói biết? Đúng là phụ nữ xinh đẹp nói chuyện không đáng tin, được, vậy cô ở đây chỉ cho tôi xem, các cô là người trẻ tuổi, có được bát cơm cũng không dễ dàng.”

Tố Tố xoa tay, liên tiếp đáp lời: “Vâng, đúng vậy, đúng vậy, chị thật tốt.”

Hai người đứng dưới bóng cây cách đó không xa chờ, Tố Tố nghĩ thầm, Tô Tam Tam không phải Tô Tuệ Vân đó chứ, hay chỉ cùng họ thôi?

Người phụ nữ trước mắt rất ngang ngược, cũng không biết người nào dám tới quyến rũ chồng bà ta.

Đợi không bao lâu, tòa soạn đã đến giờ tan sở, mọi người bên trong nối nhau ra ngoài, người phụ nữ bên cạnh sốt ruột: “Người đâu? Tại sao vẫn chưa ra? Không phải cô gạt tôi chứ?”

“A, ra rồi!”

Tố Tố thấy Tô Tuệ Vân, dáng vẻ tao nhã đoan trang, cô chỉ chỉ, hạ thấp giọng: “Người cầm túi xách, tóc dài, mặc sơ mi trắng đó.”

Tố Tố vừa nói xong, chị ta đi như gió thổi, chạy lại túm quần áo Tô Tuệ Vân, cho cô ta mấy bạt tai, “Tiểu tiện nhân, cô còn dám quyến rũ chồng người ta à?”

Tô Tuệ Vân tỉnh mộng, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, không đợi cô ta kịp phản ứng, người phụ nữ kia lại bắt đầu đánh, còn mang theo lửa giận hầm hừ: “Đồ không biết xấu hổ, đồ đê tiện, quyến rũ chồng tao, hôm nay xem bà đây xé xác mày!”

Tô Tuệ Vân vừa chống đỡ, vừa chạy trốn, bị đánh vô lý do, cảm thấy vô cùng mất mặt, hét với người phụ nữ: “Người nào quyến rũ chồng chị, chị ở đây nói lung tung cái gì, đồ đàn bà chanh chua.”

Người phụ nữ ghen đến mất lý trí, đâu còn nghe lọt tai lời Tô Tuệ Vân, lại nói, đâu có ai quyến rũ chồng người ta mà lại chịu thừa nhận, cho nên, cô ta có nói gì đều vô ích.

Chị ta vừa chửi vừa đấm đá, Tô Tuệ Vân hoàn toàn không phải đối thủ, chỉ có thể yếu ớt chống đỡ.

“Cô còn dám nói, đồ tiện nhân không biết xấu hổ, phá hoại gia đình người ta còn không nhận, làm còn không dám nhận! Đánh chết cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ.”

Tố Tố trở lại xe, quay đầu nhìn náo nhiệt, Tô Tuệ Vân bị đánh cho không thấy mặt mũi.

Tố Tố cho xe rời đi, mặc dù người đánh không phải là cô, nhưng cô rất sảng khoái, hôm nay không cần cô ra tay, cô vốn đang muốn chuẩn bị kịch hay cho cô ta, hiện tại miễn đi.

Được rồi, cô thừa nhận, cô muốn chỉnh thảm cô ta.

Nếu như Tô Tam Tam không phải Tô Tuệ Vân, thì cô ta phải cảm tạ cô, vì nhờ có cô mà Tô Tam Tam mới tránh được một kiếp, hy vọng cô ta thấy Tô Tuệ Vân bị đánh, biết điều thu mình lại.

Còn bà chị hung hãn kia, đừng trách cô chỉ lầm người, tại chị ta không nói đạo lý, cậy mạnh lên mặt.

Đã một tháng nay cô và Sở Lăng Xuyên không gặp nhau, anh không về, cũng không gọi điện, mà cô cũng không liên lạc được.

Anh đột nhiên không có tin tức, không phải là lần đầu, trước kia cũng hai ba tháng không thấy người, cho nên Tố Tố cũng không cảm thấy kì quái, bây giờ điều cô làm chỉ có thể chờ đợi.

Hôm nay là chủ nhật, cũng là quốc tế lao động, Lý Nguyệt Hương bảo cô đi thăm Triệu Đình Phương, dù thế nào, vẫn còn là người một nhà, hơn nữa thân thể mẹ chồng như thế, làm bề dưới cũng không nên chấp nhặt.

Thật ra Tố Tố muốn đi thăm Triệu Đình Phương, nhưng mà thái độ của người nhà bên đó khiến cô đau lòng, cho nên, dần dần tránh mặt.

Suy nghĩ một chút, cô mua một đống thực phẩm dinh dưỡng, đến biệt thự Triệu Đình Phương, nhấn chuông, có người làm ra mở cửa, nhưng không hề thân cận.

Sau khi vào nhà, Tố Tố hỏi: “Anh, thân thể mẹ sao rồi?”

Sở Việt Dương nói: “Đang ngủ, tinh thần không thể so với trước kia.”

Tố Tố đặt đồ mình mua lên bàn, muốn vào thăm lại bị Sở Việt Dương ngăn lại: “Mẹ cần tĩnh dưỡng, chúng ta đừng quấy rầy.”

Lại là lời này, giống như cô là người không sạch sẽ, Tố Tố cũng không phải là người có thể nhịn, cô nhìn anh chồng, “Anh, em làm gì sai? Em cảm thấy anh và ba có thành kiến với em, đúng không?”

Sở Việt Dương nhàn nhạt trả lời: “Em suy nghĩ nhiều rồi.”

Tố Tố cười, có chút giễu cợt, “Anh, đừng dùng thái độ qua loa này, em không phải đứa bé, nếu làm sai chuyện gì, mọi người giận em, tối thiểu cũng cho em biết nguyên nhân chứ.

Em rất yêu cái nhà này, cũng coi mọi người như người thân, nhưng mà bây giờ anh xem em như người ngoài, Sở Lăng Xuyên cũng không để ý em, coi như em có chết cũng phải rõ ràng.”

Cô nhớ lại dáng vẻ đáng hận của Sở Lăng Xuyên, không nhịn được rơi nước mắt, cúi đầu, cũng không muốn hỏi nữa, chạy ra ngoài, Sở Việt Dương ngẩn người đuổi theo, “Tố Tố, chờ một chút.”

Sở Việt Dương nói: “Đi xuống một chút đi.”

“Được!”

Hai người cùng nhau xuống nhà, đi tới quảng trường nhỏ, Sở Việt Dương dừng lại, mở miệng hỏi: “Anh nói có thể quá lời, nhưng mà, em hỏi, anh cũng không giấu nữa, buổi tối hôm đó, chuyện em ở trong nhà Thẩm Hạo Vũ, mọi người đều biết.”

truyện được đăng tại dd lqsdon

Tố Tố nhìn anh chồng, trong lòng trùng xuống, quả nhiên như vậy, mặc dù cô và Thẩm Hạo Vũ không có gì, bị Tô Tuệ Vân hãm hại, nhưng cảm giác bị người ta hoài nghi thật khó chịu.

“Anh, Thẩm Hạo Vũ là cấp dưới của anh, cách làm người của anh ấy, anh phải rõ ràng, mắt không nhìn được, anh cũng biết. Anh ấy sắp làm giải phẫu nên đến thông báo cho em, em không đành lòng để anh ấy tự về nhà, cho nên mới tốt bụng đưa về.

Nhưng mà, Tô Tuệ Vân, là bạn học Lăng Xuyên, vẫn thích Lăng Xuyên, cho nên cô ta vẫn quấy nhiễu cuộc sống của vợ chồng em, thậm chí điều tra em, gửi hình photoshop cho mẹ.

Thậm chí cô ta mua chuộc được người giúp việc nhà Thẩm Hạo Vũ, sau khi em tới đó, hạ thuốc ngủ với em, chính là muốn Sở Lăng Xuyên hiểu lầm. Nếu như anh không tin, có thể đến đồn công an tra hồ sơ, Tô Tuệ Vân đã bị bắt lấy lời khai.

Mặc dù em có lỗi, nhưng rõ ràng là đào hoa của Sở Lăng Xuyên, tại sao mọi người đều trách em, không tin tưởng em? Tại sao ngay cả Sở Lăng Xuyên cũng nổi giận với em?

Anh ấy phát giận xong bỏ em lại một mình không quan tâm, một tháng, hai tháng, ba tháng, ngay cả một cú điện thoại cũng không có, mà em, chỉ có thể chờ.

Em là vợ anh ấy, không phải bộ quần áo, tùy tiện nhét chỗ nào đó không mặc, không cần. Mà anh, người thân của em, rồi lại vì hiểu lầm mà xem em như người ngoài, sao mọi người đối xử với em như vậy. Rõ ràng em không sai! Tại sao đối với em như vậy?”

Tố Tố không khống chế được cảm xúc, lặng lẽ rơi nước mắt.

Sở Việt Dương không biết phải làm sao. Anh vẫn cảm thấy nhân phẩm cô có vấn đề, bây giờ nghĩ lại, có chuyện mà anh không biết.

Về phần Tố Tố nói thật hay giả, tra một cái là biết, Tố Tố cũng không cần nói dối, như vậy, nói cách khác, bọn họ đã trách lầm cô rồi.

Đại khái Sở Lăng Xuyên trở về cũng vì chuyện này, anh liền thay em trai giải thích: “Lăng Xuyên không phải bỏ rơi em, cậu ta có nhiệm vụ, em đừng hiểu lầm.”

Tố Tố không lên tiếng, đưa tay gạt lệ, cố gắng ép nước mắt vào trong, nhưng mà nước mắt vẫn tuôn ra, giọng nói không khống chế được nghẹn ngào.

“Không phải anh ấy thi hành nhiệm vụ, căn bản anh ấy không tin tưởng em.”

“Cậu ta quả thật có nhiệm vụ, trước khi đi đã trở lại, nói sẽ rời đi một thời gian, bảo mọi người không cần nhớ mong, cho nên, có chuyện gì, chờ Lăng Xuyên trở lại rồi nói, em cũng đừng trách cậu ta, tính tình cậu ta thúi lắm.”

Sở Việt Dương an ủi, không khiến lòng Tố Tố dễ chịu hơn, ngược lại càng đau lòng, thì ra anh trở lại từ biệt người nhà, nhưng không nói cho cô biết, anh đã coi cô như người ngoài, tại sao anh có thể vô tình như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio