Editor: Mẹ Bầu
Hai nhóc chơi đùa mệt mỏi liền chạy về tìm các mẹ, làm tổ ở trong lòng mẹ để nghỉ ngơi. Ba người lớn nhìn thấy thời gian không còn sớm, quyết định đi về nhà. Thế nhưng mà Tiểu Bao Tử cùng tiểu công chúa nhà Tiểu Nhiên cứ lôi kéo tay của Tiểu Bao Tử, lắc lắc đầu không chịu chia tay với Tiểu Bao Tử, cứ muốn chơi đùa với Tiểu Bao Tử.
Đôi mắt to của Tiểu Bao Tử lúc này cũng cứ chớp chớp, nhìn về phía chị bé rồi lại nhìn sang Tố Tố, dẩu môi ra nói với Tố Tố: "Chị, chị..."
Hai đứa trẻ nhất định không muốn tách ra, hai nhóc chính là chơi đùa với nhau rất hợp rồi, cho nên còn muốn tiếp tục chơi đùa cùng nhau.
Tiểu Nhiên không nhịn được mà cười rộ lên: @MeBau*[email protected]@ "Hai đứa trẻ đã không muốn tách ra như vậy, thế thì thế này đi, mọi người đi đến nhà của tớ. Buổi tối ăn cơm ở nhà của tớ, như vậy sẽ đủ để cho hai đứa nhóc này chơi đùa thoải mái!"
Tố Tố và Hàm Hàm đương nhiên cũng sẽ đồng ý rồi. Ba người lớn cùng hai đứa nhỏ cùng xuất phát, đi đến nhà của Tiểu Nhiên. Nhà của Tiểu Nhiên ở một tiểu khu trong thành phố, khoảng cách cũng không tính quá xa. Xe đi đường chỉ mất khoảng mười mấy đến hai mươi phút.
Thời điểm về đến cửa nhà, tiểu bảo bối của nhà Tiểu Nhiên liền kéo tay Tiểu Bao Tử đi vào trong phòng, chia xẻ đồ chơi của mình cho Tiểu Bao Tử, mà đồ chơi đều là búp bê gì gì đó! Nói thật, đối với mấy loại đồ chơi này, Tiểu Bao Tử không hề có chút cảm tình nào.
Ba người lớn cũng lục tục tiến vào, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn thay đổi giày. Tiểu Nhiên nhìn thấy đôi giày ở trên mặt đất liền hơi hơi nhíu mày. Bởi vì trên đất đang đặt một đôi giày nhưng lại không phải là của cô, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái.
Cô cũng không còn chú ý đến việc tiếp đón Tố Tố cùng Hàm Hàm. Mà cũng đều là người mình, nên cô cũng không cần tiếp đón. Chính là, cảm xúc của Tiểu Nhiên không đúng lắm. Cô đi đến cửa phòng đứa nhỏ đẩy cửa ra nhìn nhìn, không có người. Cuối cùng cô đi tới ngưỡng cửa phòng ngủ của cô và Giản Ngọc Sanh. Cô đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy vợ trước của Giản Ngọc Sanh đang ôm Giản Lực Dương, là con trai của cô ta, ngủ ở trên giường lớn của cô và Giản Ngọc Sanh.
Tiểu Nhiên chỉ cảm thấy ghê tởm, tức giận, bất đắc dĩ cùng khó chịu. Rõ ràng là cuộc sống của cô, vì sao lại cứ hết lần này đến lần khác có một người phụ nữ khác chui vào, ở trong nhà của cô, làm tán loạn khắp phòng.
Vợ trước ơi là vợ trước, cô ta thay đổi cái này cái kia trong nhà, nói là vì muốn tốt cho đứa nhỏ, còn giống chủ nhân hơn cả cô, còn ở tự tại hơn cả cô, Tiểu Nhiên này. Luôn sai sử Giản Ngọc Sanh thiết tưởng còn giống như chồng của mình hơn cả cô. Những điều này cô cũng nhẫn nhịn, nhưng đến bây giờ cô ta lại còn ngủ ở trên giường cô, làm cho cô không thể nào nhịn được nữa.
Lúc này Hàm Hàm và Tố Tố cùng đi tớ, cũng nhìn thấy tình cảnh bên trong, không khỏi nhíu mày, cũng khó chịu thay cho Tiểu Nhiên. Hàm Hàm và Tố Tố hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình của Tiểu Nhiên, nhất định cô cực kỳ khó chịu, rất bối rối mà cũng khó có thể chịu đựng được.
Nếu như lúc trước, cứ theo tính nết của Tiểu Nhiên, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn thì nhất định cô sẽ kéo người phụ nữ kia dậy, một cước đạp ra ngoài cửa. Nhưng mà lúc này, cô sớm đã trôi qua cái tuổi trẻ dễ bị xúc động kia rồi.
Huống chi, còn đứa nhỏ ở đây.
Tiểu Nhiên cũng không có hành động gì, chính là lui ra ngoài, đóng cửa lại. Cô nhìn sang hai người bạn tốt, nói vẻ đầy hữu khí vô lực: "Hôm nay sợ là không thể chiêu đãi hai cậu được rồi! Các cậu đi về trước đi, ngày khác chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Hàm Hàm nhìn Tiểu Nhiên vẻ đầy lo lắng. Cô quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, nói vẻ có chút tức giận: "Cô ta chính là vợ trước phải không? Thế nào mà lại như vậy chứ! Cậu mà không muốn chỉnh đốn cô ta, để tớ đi đuổi cô ra khỏi nhà."
"Đừng đi!" Tiểu Nhiên túm chặt lấy Hàm Hàm, cười khổ sở, nói: "Cô ta như vậy là cố ý đó! Cố ý để cho tớ cảm thấy khó chịu, cố ý không chịu để cho tớ và Giản Ngọc Sanh được sống tốt hơn. Đây không phải là lần đầu tiên đâu, chỉ bất quá lần này là một chiêu thứ mới thôi."
Tố Tố cũng sinh tức giận, ngày hôm nay Tiểu Nhiên trôi qua cũng đã rất rộn lòng rồi, có chút căm giận nói: " Thái độ của Giản Ngọc Sanh thế này là cái gì vậy, cứ lập lờ nước đôi như vậy hay sao? Đã ly hôn rồi, làm sao vẫn còn còn dây dưa không rõ như thế. Cậu cũng đừng trúng kế, chờ Giản Ngọc Sanh trở về, cùng anh ta nói chuyện cho ổn thỏa."
Nói chuyện ư? Chuyện như vậy đã không chỉ xảy ra một lần mà thôi. Thế nhưng mà kết quả là người phụ nữ này càng ngày càng được thể, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Hoen nữa người phụ nữ này được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy, cũng là bởi vì do Giản Ngọc Sanh dung túng.
Tiểu Nhiên có chút không rõ bản thân mình. Lúc trước cô yêu Thiệu Minh Thành như vậy, lại cũng không chịu ở trong mắt mình có một chút hạt cát. Thiệu Minh Thành có lỗi, cho tới bây giờ cô cũng không chịu nhân nhượng đối với anh, nhất định phải sống nghiêm túc chăm chỉ, nhất định phải tìm cách phân biệt với anh một cách rành mạch, rõ ràng sáng tỏ.
Cho nên cuối cùng kết quả là, cô lựa chọn buông tha cho mình cùng với Thiệu Minh Thành. Mặc dù về sau này cô từng có ý niệm hợp lại cùng anh, nhưng cũng vì chuyện hư hỏng của anh đối với vị hôn thê trước, nên đã làm cho cô đánh trống lui đường. Cô không có cách nào chấp nhận và chịu đựng được sự phản bội, cho nên, cho dù anh yêu cô và cô cũng yêu anh, cô cũng vẫn lựa chọn không chịu quay đầu lại.
Mà bây giờ, cô bắt đầu học cách sống mở một con mắt nhắm một con mắt, học được cách sống mơ mơ hồ hồ. Nhưng mà kết quả thì sao chứ, cô lại bị người khác cưỡi lên người, rồi sau đó thải phân đi tiểu ở trên đầu mình.
Cô không hiểu tại sao mình lại phải chịu một cái việc uất ức như vậy. Thật sự có phải bởi vì hiện thực mài đi góc cạnh của cô, cuộc sống đã làm cho cô học được cái lối sống được chăng hay chớ rồi sao? Tại sao cô lại phải sống cuộc sống như vậy? Tại sao cô cứ phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung như vậy? Tại sao cô lại cứ phải đi nhân nhượng Giản Ngọc Sanh như thế?
Thực là mệt, thực quá mệt.
Tiểu Nhiên ôm lấy Tố Tố cùng Hàm Hàm, nhẹ nhàng mà cười nói: "Tố Tố, Hàm Hàm, các cậu cứ đi về trước đi, tớ sẽ chờ Giản Ngọc Sanh trở về, tớ biết mình nên làm như thế nào, đừng lo lắng cho tớ."
"Nhưng mà cậu…" Tố Tố vẫn cảm thấy không yên lòng đối với Tiểu Nhiên.
Tiểu Nhiên lại nói không có gì đáng quan trọng: "Yên tâm, đây không phải là lần đầu tiên đâu, tớ đã thấy nhưng không thể trách nữa rồi. Tớ sẽ nghe lời cậu nói, sẽ dùng lý trí để nói chuyện thật tốt với Giản Ngọc Sanh. Đúng rồi, có chuyện phiền toái hai người một chút, các cậu đưa con gái đáng yêu của tớ đến trong nhà cha mẹ tớ nhé."
Tiểu Nhiên thích gọi khuê nữ nhỏ bé của mình là con gái đáng yêu, cho nên Tố Tố cùng Hàm Hàm cũng gọi giống như vậy. Hiện tại dưới tình huống này, Tố Tố cùng Hàm Hàm cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cũng không biết có thể giúp được cái gì. Các cô ở đây, Tiểu Nhiên cũng sẽ rất lúng túng. Cuối cùng Tố Tố và Hàm Hàm mang theo Tiểu Bao Tử cùng tiểu công chúa dễ thương rời khỏi nhà của Tiểu Nhiên.
Trong nhà chỉ còn lại Tiểu Nhiên cùng với hai mẹ con đang ngủ say ở trong phòng ngủ. Hoặc là, vợ trước của Giản Ngọc Sanh sớm đã tỉnh lại, nhưng làm bộ như không biết Tiểu Nhiên đã trở lại, tóm lại luôn luôn không ra ngoài.
Tiểu Nhiên bận tâm đến Giản Lực Dương, cho nên không để cho bão nổi. Cô đi lên trên lầu, ngồi ở trước cửa sổ sát đất, ánh mắt bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, cũng gọi điện thoại cho Giản Ngọc Sanh.