Editor: Mẹ Bầu
Giờ phút này Sở Lăng Xuyên thật sự cảm thấy cực kỳ hối hận và áy náy. Anh cũng có thể tưởng tượng được, nhất định là cái gạt tàn bị ném vỡ vụn đã bật lên đập phải Tố Tố, làm cho cô bị thương. Anh hối hận, thật sự hối hận, lúc ấy anh làm sao lại có thể vô liêm sỉ như vậy! Tính nết nóng nảy quá mức, bực tức nổi giận đùng đùng liền thẳng bước đi, hơn nữa, vừa đi chính là hai năm liền.
Anh đã mang theo một đống mâu thuẫn cùng với vấn đề và bộ dạng như vậy mà rời đi, không cần biết Tố Tố đã thương tâm thế nào, đã khóc như thế nào. Là anh, chính anh đã làm đầu cô bị thương! Anh cũng biết mình đã làm tổn thương trái tim của cô, Nghĩ đến đây, tim của anh liền nhanh chóng co rút lại từng đợt, co rút đến đau đớn. Hai tay anh cũng gắt gao ôm Tố Tố, @MeBau*[email protected]@ môi cũng hôn lên vết sẹo trên trán cô tràn đầy thương tiếc: "Bà xã, thực xin lỗi. Nếu như em vẫn còn tức giận thì hãy mắng anh vài câu, đánh anh vài cái cũng xong."
Tố Tố cúi đầu không nhìn anh, lạnh lùng nói thầm: "Chị đây mới lười chửi mắng nhà anh, chửi mắng lãng phí nước miếng của chị đây à! Đánh anh thì tay chị đây đau, dù sao chị đây ở trong tay anh chính là đã gặp phải cảnh khốn cùng, số mệnh phải chịu khổ! Chị đây đã sớm thấy rõ, sống cùng với anh, chị đây không có gì tốt đẹp mà."
"Sẽ không đâu!" Sở Lăng Xuyên nhanh chóng phủ định lời nói thầm của Tố Tố... Vẻ mặt anh biểu cảm rõ thái độ, "Anh yêu em, bảo bối! Anh nhất định sẽ yêu thương em thật tốt. Chuyện quá khứ, anh nhất định coi đó là một bài học xương máu, thời khắc luôn nhớ kỹ trong lòng, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ còn phát giận đối với bảo bối của nhà ta như vậy nữa. Anh tuyệt đối sẽ luôn luôn yêu thương bảo bối của nhà ta. Bảo bối, em đừng nóng giận nữa, anh biết mình sai lầm rồi, được không?"
"Hừ." Tố Tố nhịn không được mà hừ lạnh lên một tiếng. Cô không nhịn được vặc lại anh: "Yêu em sao? Trước kia là em hồn nhiên, ngu ngốc, nên mới sẽ tin tưởng mấy cái chuyện ma quỷ của anh. Trải qua nhiều chuyện như vậy, em bây giờ cũng đã sớm thấy rõ, đàn ông sống chỉ quen há miệng, thời điểm cao hứng thì lời ngon tiếng ngọt, mất hứng liền trở mặt vô tình. Cái gì mà yêu hay không yêu, tất cả đều là bịa đặt hết, dù sao cái việc tán dóc kia cũng đã thành thói quen rồi."
Cái gì mà gọi là cái việc tán dóc kia cũng đã thành thói quen rồi? Biểu tình của Sở Lăng Xuyên trở nên nghiêm túc lên, một bộ nghiêm trang nói: "An Nhược Tố, em có thể chất vấn về nhân phẩm của anh, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn có thể chất vấn về tính khí của anh, nhưng mà, em không thể chất vấn về tình yêu của anh đối với em như thế! Anh thật sự yêu em, bảo bối, chuyện này em tuyệt đối phải tin tưởng anh!"
"Yêu em ư? Yêu em chính là thời điểm anh khó chịu liền hướng em mà phát giận như thế! Không có việc gì tự nhiên nghe lời của người khác rồi về nhà hoài hoài nghi nghi em như vậy, sính ra vẻ ta đây, vì cái gì mà quăng ném cái gạt tàn như thế. Rồi sau đó xoay người đột nhiên bỏ chạy lấy người, không nói một tiếng nào. Vừa đi chính là hơn hai năm, tình yêu như vậy thực là đặc biệt, em đây không muốn nổi, anh vẫn là nên bảo vệ trông coi thật tốt để cho chính mình dùng đi." Nếu như Tố Tố không lôi chuyện cũ ra, không nhắc lại chuyện cũ thì cũng không phải là người. Cô nói ra mấy câu liền khiến cho Sở Lăng Xuyên trong lúc nhất thời phải nghẹn lời.
Trầm mặc một lát anh mới ra tiếng: "Anh phát giận với em như vậy quả thật đáng đánh đòn. Quả thật cũng không phải hẳn là như vậy, bảo bối của nhà ta, em cũng không nên hoài nghi nữa. Về sau anh cam đoan không bao giờ phát giận đối với bảo bối nữa. Bảo bối, nếu như em có gì tức giận, có thể phát giận luôn lên anh đấy, anh tuyệt đối đứng yên để đón nhận!"
Tố Tố không nhịn được mà ngẩng đầu lườm anh trắng mắt, tức giận nói: "Anh cho là bất cứ người nào đều cũng giống như anh sao, động một chút là phát giận để giáo huấn người khác hay sao! Em đây mới cũng không giống như anh, không có tố chất như vậy."
"Dạ, đúng vậy! Bà xã của anh thực quá mức dịu dàng, lúc này đương nhiên là sẽ không nổi giận bậy bạ, cho dù có nổi giận loạn xạ lên, thì cũng khẳng định là do anh đã phạm phải sai lầm." Sở Lăng Xuyên này há mồm ra, thật đúng giống như Tố Tố đã nói, lập tức tuôn ra lời ngon tiếng ngọt, thật không phải là người thường. Anh nói xong cười hắc hắc, hôn một cái ở trên môi cô, cũng có chút đau thương thở dài một tiếng, ôm chặt cô, vùi mặt vào cô cổ, nặng nề hỏi: "Bảo bối, lúc đó có phải là em cho rằng anh không nói một tiếng đã bỏ đi rồi, là không còn cần em nữa, không thương em nữa hay không?"
Lời nói của Sở Lăng Xuyên đã làm cho trái tim của Tố Tố như bị nhéo lại một chút, từng đợt từng đợt đau đớn âm ỉ. Đúng vậy, anh nói cực kỳ đúng! Lúc đó cô thực sự là đã nghĩ như vậy. Nhưng mà cô lại không muốn thừa nhận, mà cũng nói không nói ra lời nói phủ nhận lời nói của anh.
Sự trầm mặc của cô chính là đáp án. Bàn tay của Sở Lăng Xuyên vuốt ve sống lưng của cô. Anh vừa hối hận lại vừa áy náy trầm giọng nói nhỏ: "Bảo bối, nhiệm vụ tới đột ngột, anh chỉ lo lắng chuyện nói chào tạm biệt đối với cha mẹ. Về nhà lại không thấy em đâu, hơn nữa lúc đi lại rất vội vã, lúc đó tình huống kia lại như vậy, nên anh đã không cách nào tiếp tục kiểu nhi nữ tình trường được.
Anh không phủ nhận, về nhà không gặp em, không điện thoại cho em, lại nổi nóng như vậy nguyên nhân là do trong đầu đang nóng giận, cho nên anh liền bỏ đi như vậy. Nhưng khi vừa lên máy bay trực thăng anh liền đã hối hận. Thế nhưng mà, khi đó thì đã không thể nào liên lạc được với bên ngoài được nữa rồi. Anh ngồi ở trên máy bay mà luôn luôn suy nghĩ, cho dù thế nào anh hẳn cũng cần phải nói với em lời chào tạm biệt, cho dù chỉ là một câu nói.
Nếu anh còn có thể sống sót trở về, hết thảy cũng không trễ. Nhưng mà nếu như anh hy sinh thì sao, thậm chí anh cũng chưa nói lời xin lỗi đối với bảo bối của nhà ta, cũng còn chưa nói lời tạm biệt. Nếu cuối cùng bảo bối của nhà ta đợi được trở về là một người sống thì còn là may mắn. Nhưng nếu như đợi được đến lúc ấy, lại chính là tin tức anh hy sinh, như vậy thì bảo bối của nhà ta sẽ phải làm sao bây giờ?
Thực may mắn là anh còn sống để trở về rồi. Anh còn có thể được ôm bảo bối của nhà ta như vậy, còn có thể biết... hai năm qua khi anh không ở nhà, anh đã sớm được làm ba ba. Anh và bảo bối đã có một tiểu bảo bối mà lâu nay chúng ta vẫn hy vọng. Bảo bối của nhà ta, vì đã anh mà sinh ra một đứa con trai thông minh đáng yêu như vậy."
Lời nói của anh sớm đã chạm vào nỗi đau tận đáy lòng Tố Tố, chạm vào vết thương lòng đau buốt nhất. Cô chôn mặt ở trong lòng anh, nước mắt sớm đã rơi như mưa, nức nở hỏi anh: "Anh đã về nhà đi tìm em sao, đi tìm em sao?"
Sở Lăng Xuyên hồi tưởng đến tình cảnh lúc ấy, "Anh đi tìm em. Lúc trở về em không ở nhà. Bất kể thế nào, lúc đó anh cũng nên gọi cho em một cuộc điện thoại, nhưng mà bởi vì cái ý nghĩ sai lầm kia của anh, cho nên đã anh làm ra một cái quyết định sai lầm."
Trái tim của Tố Tố đau dữ dội, hai bàn tay gắt gao níu chặt lấy quần áo của anh, nức nở ra tiếng. Nhưng cũng bởi vì cái sự thật anh về nhà đi tìm cô này, mà cô không oán hận anh, chỉ là cảm thấy khó chịu. Cô khóc lóc chất vấn anh: "Vì sao... Vì sao anh không gọi điện thoại cho em? Anh có biết là, em đã có bao nhiêu khổ sở khi không tìm thấy anh hay không? Anh có biết là, khi em từ trong miệng người nhà của anh mới biết được, anh đã đi chấp hành nhiệm vụ, thế nhưng lại không nói gì với chỉ riêng em mà thôi, lúc ấy trong lòng em có bao nhiêu đau đớn hay không, có bao nhiêu thương tâm hay không? Em cảm thấy em đã bị anh quẳng đi rồi, vứt bỏ rồi.