Editor: Mẹ Bầu
"Bảo bối, em thấy trong người như thế nào rồi?" Sở Lăng Xuyên nghĩ muốn nắm giữ lấy tay của Tố Tố, nhưng mà, tay cô cũng bị thương, bị cào cấu, còn có cả những vết bầm tím. Mái tóc của cô chỗ dài chỗ ngắn, hẳn là bị người ta kéo tóc, dùng vật gì đó sắc bén cắt đi rồi. Tim của anh đau nhói lên từng đợt, nghĩ mà sợ.
"Mẹ ơi." Tiểu Bao Tử nhìn thấy mẹ đã tỉnh lại, cũng nhẹ nhàng gọi mẹ một tiếng, bàn tay nhỏ bé cũng sờ sờ lên mặt cô. Trên khuôn mặt nho nhỏ đều là sự lo lắng cùng đau lòng: "Mẹ."
Lý Nguyệt Hương đau lòng hỏi: @MeBau*[email protected]@ "Trong người con có thấy nơi nào không được thoải mái hay không?"
"Mẹ, con không sao đâu." Tố Tố cười cười, lại cảm thấy mặt cũng đau. Phỏng chừng lúc đang tranh chấp với nhau, cô đã bị đánh. Nói xong, Tố Tố nhìn về phía Sở Lăng Xuyên và Tiểu Bao Tử: "Con trai, hôm nay con có bị hù dọa sợ hay không vậy? Đừng sợ nhé, con trai, không có chuyện gì rồi."
Tố Tố nhớ tới, chỉ thiếu chút thì con trai cô đã bị cướp đi rồi, trong lòng nghĩ mà thấy sợ một hồi. Tố Tố không khỏi nghĩ đến muốn ôm con trai, nhưng mà cánh tay cô thật giống như bị người ta múa gậy đánh loạn vào vậy. Dieenndkdan/leeequhydonnn Vừa động vào liền thấy đau nhức, cô không nén nhịn được mà nhe răng nhếch miệng.
"Chớ lộn xộn nữa, nằm nghỉ đi." Lý Nguyệt Hương nhìn Tố Tố vẻ đau lòng. May mắn là bà không bị nhìn thấy tình cảnh lúc đó, bằng không khẳng định bệnh tim của bà lại tái phát: "Không có việc gì rồi, đừng lo lắng, đừng sợ. Tiểu Bao Tử cũng không có chuyện gì hết. Ba con đã đi tìm người, vừa rồi đã làm khai thông tâm lý cho Tiểu Bao Tử rồi! Đứa nhỏ không có việc gì đâu!"
Nghe thấy Lý Nguyệt Hương nói như vậy, trong lòng Tố Tố mới thấy được thả lỏng. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên vừa mới xế chiều hôm nay chia tay về nhà, giờ phút này lại đã xuất hiện ở trước mắt cô, Tố Tố có chút đau lòng nói: "Tại sao anh lại trở về nhà làm gì? die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Đường thì xa, trời lại tối như vậy, còn nghĩ muốn chạy về. Trở về nhà một chuyến thế này, ngày mai lại phải dậy sớm để đi. Em không sao đâu mà."
Sở Lăng Xuyên đau lòng. Anh cũng nghĩ mà sợ. Nếu như con trai của anh mà bị cướp đi, bị thương tổn, anh và Tố Tố nhất định sẽ điên lên mất. Nếu Tố Tố bị thương tổn, anh và con trai cũng sẽ hỏng mất. Sở Lăng Xuyên giơ tay ra phủ lên cái trán của cô một chút: " Em không bị việc gì là tốt rồi."
Tố Tố thở hắt ra, lại nhớ tới người phụ nữ xấu kia, không nhịn được liền hỏi: "Mẹ, ba của con đâu rồi? Người phụ nữ kia là loại người nào vậy, tại sao muốn cướp Tiểu Bao Tử đi? Cô ta... dinendian.lơqid]on, không bị nguy hiểm đến tánh mạng đó chứ?"
Tố Tố không thể nào nương tay được với người phụ nữ xấu này được. Nhưng cô cũng không nguyện lần sau bản thân mình sẽ trở thành tội phạm giết người. Cho dù chỉ là ngộ sát, hoặc là tự vệ chính đáng, cô cũng không muốn để cho bản thân mình lưu lại bóng ma trong lòng. Người phụ nữ xấu kia phạm tội, đương nhiên sẽ có pháp luật đến trừng trị.
"Ba của con đang ở đơn vị rồi. Người phụ nữ xấu kia chính là người đã hãm hại ba ba của con. Đồng thời lại có liên quan hệ đến với một vụ án mờ ám của năm trước. Cô ta chính là Mã Lỵ, vẫn luôn luôn chưa bắt được. Không nghĩ tới, cô ta thế nhưng lại xuống tay đối với một đứa bé, thật sự là phát rồ rồi. Cũng may là không có việc gì." Lý Nguyệt Hương cũng rất sợ: "Ba con bây giờ đang ở trong cục bận rộn xử lý với vụ việc này rồi, con đừng có lo lắng."
Tố Tố hoàn toàn hiểu rõ rồi, Mã Lỵ chính tội phạm đang bỏ trốn. Cô ta chạy không thoát, nên chó cùng rứt giậu. Có lẽ là nghĩ mình đã sắp chết nên muốn kéo theo một cái đệm lưng, cướp đi Tiểu Bao Tử để trả thù ba ba, hoặc là uy hiếp ba ba...
May mắn, cô ta đã không đạt được âm mưu của mình. May mắn, con trai của cô đã không có việc gì. May mắn, người phụ nữ xấu này đã bị bắt đi rồi. Hiện tại cảm giác sợ hãi ở trong Tố Tố cũng đã giảm bớt đi rất nhiều. Sợ thì cũng đã từng sợ rồi, hiện tại Tố Tố cũng đã bình tĩnh lại, cô nhớ tới một chuyện: "Mẹ, đúng rồi, làm sao mà ba ba lại biết được con đã bị xảy ra chuyện vậy?"
Nhân nói tới chuyện này, Lý Nguyệt Hương nghĩ mà sợ, nhưng trên mặt lại có thêm một chút rạng rỡ. Bà nhìn thoáng qua Tiểu Bao Tử, rồi cười nói: "Con không biết đó thôi, là con trai của con, là Tiểu Bao Tử trở về mật báo đó.
Lúc đó mẹ với ba của con đang ở trong phòng bếp bận việc cơm nước, chợt nghe thấy ở bên ngoài có tiếng đập cửa, lại kèm cả tiếng khóc của đứa nhỏ. Ba của con liền đi ra ngoài vừa vặn nhìn thấy, Tiểu Bao Tử của chúng ta đang ở bên ngoài. Thằng bé khóc đến nước mắt đầm đìa, miệng kêu gào, nói có người xấu đánh mẹ, muốn gọi ông ngoại đi bắt người xấu."
Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên không nhịn được liền liếc nhìn về con trai của mình, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc. Rõ ràng cậu nhóc vẫn còn đang là một đứa trẻ mới được ba tuổi, tại sao vào thời điểm ấy, lại có thể nghĩ đến chuyện phải đi cầu viện binh, thật không hiểu ra làm sao, thật quá thần kỳ!
Sở Lăng Xuyên vừa trở về, cho nên không biết được chuyện đã trải qua như thế nào. Nghe được chuyện con trai mình vậy mà lại biết chạy về nhà để tìm viện binh. Thực sự anh cảm thấy con trai của mình thật không đơn giản, đủ thông minh, đủ trưởng thành rồi...
Cậu nhóc mới ba tuổi thôi! Nói đúng hơn, phải đến tầm một tháng nữa, thì cu cậu mới đủ ba tuổi. Là một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, vậy mà lại có tư tưởng lớn như vậy. Điều này là do người lớn đã luôn xem nhẹ đứa nhỏ, hay là bởi vì con trai nhà anh thực sự quá thông minh? Tóm lại Sở Lăng Xuyên đã bị con trai làm cho chấn động rồi.
Trong lòng Tố Tố lại vừa chấn động lại vừa cảm động. Cô nở nụ cười, không nhịn được nói: "Wow, con trai, thực giỏi qua. Con đã cứu mẹ, đã bảo vệ mẹ. Nào đi lại đây, để mẹ hôn yêu con một cái nào!"
Tiểu Bao Tử nằm úp sấp ở trước mặt Tố Tố, cũng cẩn thận từng ly từng hôn rồi lại hôn ở trên mặt cô: "Mẹ, đầu mẹ còn bị đau hay không, mặt có còn đau không?" Cậu nhóc còn nhớ, người phụ nữ kia đã túm kéo lại tóc của mẹ, hơn nữa, mặt của mẹ cũng bị thương. Cu cậu thấy rất đau lòng.
Hốc mắt của Tố Tố nóng lên, nước mắt cô chảy ra: "Không đau nữa rồi, con trai! Mẹ không đau nữa, con đừng lo lắng." Cô hết sức tò mò không hiểu trong lòng của Tiểu Bao Tử đã nghĩ những gì, tại sao lại có thể làm được, liền không nhịn được hỏi: "Cục cưng. Làm sao con lại nghĩ đến cần phải đi tìm ông ngoại? Con làm thế nào để vào được trong tòa nhà vậy?"
Tiểu Bao Tử nằm ở bên người Tố Tố, cánh tay nhỏ chống đầu, tay kia thì gãi gãi lên cái chân trần, không nói năng gì. Cậu nhóc không biết phải nói như thế nào, tóm lại chính là cảm thấy mình không thể giúp được mẹ, vậy thì phải đi tìm ông ngoại.
Kỳ thực, Tố Tố cũng có thể đoán được, nhưng mà cô chính là muốn nghe cậu nhóc nói ra để chứng thực một chút. Cô muốn xem cậu nhóc sẽ giải thích như thế nào, liền hỏi: "Vậy thì làm sao con tiến vào được trong cửa tòa nhà vậy, cục cưng?"
"Thẻ phòng bị rơi xuống ở trên đất, cục cưng nhặt lấy chạy đi, dẫm lên xe để mở cửa, lên thang máy, tìm đến ông ngoại."
Tiểu Bao Tử nói xong, trong đầu cả ba người lớn ở đó đều không nhịn được mà tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy. Cậu nhóc Tiểu Bao Tử đã đoạt được thẻ phòng xong, rồi sau lái chiếc xe ô tô nhỏ của mình trở lại cửa ra vào của toà nhà để mở cửa ra. Tiếp theo đó, cu cậu liền cố hết sức để kéo cái xe kia vào, chạy đến cửa thang máy, đi thang máy lên lầu.