Tại một căn nhà nhỏ mục nát, dường như đã bị bỏ trống từ rất lâu rồi, do nằm ở vùng ngoại ô và ít người lui tới nên khung cảnh nơi đây trông rất hoang vắng và đáng sợ. Cùng với một mảng màu đen ảm đạm trên bầu trời càng làm cho căn nhà trở nên đáng sợ.
Bên trong, ánh sáng yếu ớt phát ra từ bóng đèn nhỏ treo lơ lửng trên trần, ánh sáng hiu hắt đủ để chiếu sáng một góc nhà, nơi có một người con gái đang ngồi, lưng dựa tường, mái tóc dài rũ xuống che gần hết khuôn mặt, đôi mắt nhắm nghiền tựa hồ như đang ngủ, hai tay bị trói chặt ra sau lưng bởi sợi dây thừng. Cô gái đó không ai xa lạ, chính là cô - Hoàng Thiên Thanh. Cô đã bị đám người đó đánh ngất xỉu rồi đưa đến đây, nơi hoang vắng bị biệt lập so với thành phố náo nhiệt. Ngoài cô ra còn có vài tên ở cùng, phòng khi cô tỉnh lại và có ý định bỏ trốn.
"Kétttttt" - Thanh âm ảm đạm phát ra từ cánh cửa gổ đã mục lâu ngày. Bước vào là một người con gái xinh đẹp, một vẻ đẹp sắc sảo nhờ trang điểm, ở ả toát lên một sự quyến rũ khó cưỡng, dáng người nóng bỏng toát lên qua bộ đầm đen ôm sát cơ thể, mái tóc uốn lọn xõa dài. Có thể nói vẻ đẹp của ả ta sẽ làm cho đàn ông, con trai đều phải chết mê chết mệt dưới chân ả.
Tiếng đôi guốc cao khoảng tấc nện đều trên sàn nhà tạo nên âm thanh lãnh khốc. Ả bước đến chiếc ghế sắt được đặt đối diện cô, ả ngồi xuống, bắt chéo chân.
Ả đảo mắt nhìn thân hình nhỏ nhắn đang ngồi ở góc nhà kia, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, rồi ả cất giọng nói:
- Đánh thức cô ta dậy! - Chất giọng lạnh nhạt vang lên đều đều.
Nghe được lệnh, một tên con trai gần đó xách xô nước đã chuẩn bị sẵn từ trước lên và không chừng chừ, hắn thẳng tay hất vào người cô. Tiếng nước đổ "Ào" xuống trên thân người của Thiên Thanh. Dòng nước lạnh từ từ ngấm vào da thịt cô, lạnh buốt...! Phút chốc, đôi mắt mơ hồ của cô từ từ mở ra, cô cảm thấy đau và nhức ở sau gáy như có một vật gì đó đập mạnh vào gáy mình. Cô nhắm mắt lại cố gắng nhớ xem chuyện gì đã xảy ra. Lúc đó, sau khi chia tay Ánh Tuyết cô liền ra sau trường...rồi tự dưng cô cảm thấy một cơn đau buốt ở gáy, và cô dần trở nên vô thức...cho đến khi mở mắt ra cô lại thấy mình đang ở một nơi âm u, tồi tệ này... mùi ẩm mốc khó ngửi xộc vào mũi khiến cô khẽ nhăn mặt.
Cô nghiêng đầu thẳng hướng với lưng, những lọn tóc rơi xuống, ngay lúc này cô mới thấy rõ được cảnh vật nơi đây, mọi thứ dường như đổ nát và... chợt đôi đồng tử của cô dãn ra cơ hồ như đã nhìn thấy một thứ gì đó đáng sợ. Phải! cô đã nhìn thấy ả - người phụ nữa đã muốn giết cô hết lần này đến lần khác, ả ngồi đối diện cô, nụ cười quỷ dị thường trực trên môi. Khẽ rùng mình, rồi cô nuốt khan cố lấy lại bình tĩnh để đối diện với ả.
- Tôi cứ ngỡ là cô sẽ không dám đến đấy Hoàng Thiên Thanh à! - Ả cất giọng, khẽ cười mỉa - Là do sự tò mò muốn biết tôi là ai hay là cô thật sự muốn đối diện với tôi vậy? Nhưng... - ả bỏ lửng câu rồi nói tiếp - Dù là gì thì đó cũng là quyết định sai lầm nhất của cô đấy Thanh à! - Ả bật cười thích thú nhìn cô.
- Thật ra cô là ai? Và muốn gì ở tôi? - Thiên Thanh vẫn giữ bình tĩnh đối diện với ả, ngay lúc này cô không thể nào run sợ, vì chính sự sợ sệt đó sẽ làm cho ả càng thêm phấn khích mà thôi, không giúp ích gì cho cô.
- Tôi là ai cô không cần biết. Còn chuyện...tôi muốn gì ở cô à? - Ả bật cười lớn - Tôi muốn cái mạng của cô. - Nói rồi, ả trừng mắt nhìn cô đầy phẫn nộ.
- Tôi và cô không thù không oán, thậm chí tôi không biết cô là ai, thế tại sao lại luôn muốn giết tôi hết lần này đến lần khác? - Thiên Thanh nhìn thẳng vào mắt ả không một chút sợ sệt.
- Vì chính cô đã cướp đi anh Thiên Vương từ tay tôi, và cướp đi cuộc sống tưởng chừng như hạnh phúc nhất trên thế giới này của tôi. - Ả nói như hét đầy giận giữ.
Cô không hiểu, anh Thiên Vương liên quan gì đến vụ này chứ? Thật ra người phụ nữ bí ẩn kia là ai? có mối quan hệ như thế nào với anh vậy? Cô nhíu mày nhìn ả vẻ khó hiểu.
- Thiên Vương? - Cô hỏi lại để chắc chắn, lỡ như có sự nhầm lẫn nào ở đây chăng.
- Thiên Vương, anh ta chính là người chồng tuyệt vời của cô đấy, trước khi cô xuất hiện, anh ta là của tôi...và dường như mọi thứ đều tốt đẹp. Tôi đã chuẩn bị ột cuộc hôn nhân hạnh phúc với anh ấy, một cuộc sống giàu sang, sung sướng như mơ. - Ả đưa mắt nhìn vào khoảng không mơ hồ. - Đột nhiên cô xuất hiện, cái tên Hoàng Thiên Thanh chết tiệt của cô đã làm sụp đổ mọi ước mơ của tôi, Thiên Vương bỏ tôi vì cô, và không còn chổ dựa, công ty gia đình tôi như phá sản do thiếu vốn... tất cả là do sự xuất hiện của cô. Cuộc sống của tôi đảo lộn tất cả vì cô. Tôi giờ không còn gì cả, tất cả đều do cô....tôi phải giết cô. Biết đâu...khi cô chết đi, anh Thiên Vương sẽ lại trở về bên tôi. - ả nở một nụ cười ma mị, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Cô như chết đứng khi nghe những lời nói đó, vì lý do đó mà ả muốn giết cô sao? ả mất lý trí rồi... ngay bây giờ ả không còn gì để nuối tiếc nữa... dám chắc ả sẽ giết cô để giành lại hạnh phúc lắm đây. Trong cô thoáng chút sợ trước người con gái "điên" kia, ả như một con quỷ dữ nhìn cô hăm he... cô không thể làm ả tức giận hơn nữa, cái mạng này của cô có thể mất bất cứ lúc nào nếu như cơn giận kia đạt đến đỉnh và phung trào.
- Cô nghĩ sau khi tôi chết đi thì anh Thiên Vương sẽ trở về bên cô sao? Cô không nghĩ rằng anh ấy sẽ truy ra cô chính là người đã giết tôi sao? Giết người đền mạng đấy. Cô nên suy nghĩ kỹ trước khi giết tôi.
- Đền mạng sao? Nếu giết được cô mà tôi phải đền mạng thì tôi cũng cam lòng. - Ả ngước mặt lên trần, cười hả hê nhưng một con quỷ dữ đội lốt người.
Cô thật sự run sợ trước con người mất lí trí kia, có thể vì tình mà sát hại cô... thật hết thuốc chữa, cô vùng vẫy hòng muốn thoát ra khỏi sợ dây thừng này... cổ tay cô cọ sát vào dây thừng, đau rát! Máu chảy từ vết thương ở cô tay cô chảy xuống, dù rất đau nhưng cô phải câm lặng, thoát khỏi sợ dây thừng này, cô có thể sử dụng vài thế võ phòng thân để thoát ra khỏi đây. Thật đáng sợ! Cô không muốn cuộc đời mình bị kết liễu dưới tay một kẻ điên.