“Ân Ân tiểu thư, cô thật xinh đẹp đó!”
Bà Chu vãn tóc cho Ân Ân thật đẹp, sau đó kiêu hãnh nhìn cô từ trên xuống dưới.
Hôm nay là sinh nhật Ân Ân, từ mấy tuần trước, cô đã tự mình đặt ở cửa hàng tốt nhất một bộ váy ngắn hoa nhỏ màu thiển tử, chất liệu vải lụa tuyết mỏng, làn váy có lá sen tự nhiên, chiều dài trên đầu gối năm centimet, xinh đẹp đáng yêu lại không mất đi vẻ đoan trang, trước ngực có nếp gấp, bộ ngực sữa hơi lộ ra, bà Chu lúc này mới phát hiện ra, thì ra mình vẫn không để ý tới, Ân Ân bà chăm sóc từ nhỏ, cũng là cô gái đẫy đà.
Vì bữa tối hôm hẹn trước hôm nay, Ân Ân đặc biệt mang đồ trang sức trang nhã, đi giày cao gót màu tím, lúc sau bà Chu giúp cô trên bàn tóc, cài lên bong hoa hồng mài thiển tử, xem như cả người lại quay về vẻ xinh đẹp quen thuộc, chỉ là trên mặt không cất giấu vẻ ngây thơ, khiến cho người ta đại khái đoán được tuổi của cô.
“Có thật không? Nghiêm Chinh cũng sẽ cảm thấy như vậy chứ?”
Cô tưởng tượng Nghiêm Chinh nhìn về phía mình với ánh mắt yêu thích, hai chân không khỏi run rẩy.
“Ân Ân tiểu thư coi trọng cảm giác của Nghiêm tiên sinh như vậy sao?” Bà Chu giúp cô vuốt nếp gấp trên váy, vừa cười hỏi.
“Vâng. Con hi vọng anh ấy cảm thấy. . . . . . Con rất xinh đẹp!”
Giọng Ân Ân đầy sự mơ mộng của thiếu nữ, bà Chu cảm thấy giọng nói của cô là lạ, ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện mặt cô thỏa mãn đỏ ửng say động lòng người ——cái này chỉ tình yêu cuồng nhiệt trong cô gái khi nhớ tới người yêu mới có .
Chẳng lẽ cô. . . . . .
“Ân Ân tiểu thư, cô không phải là. . . . . . thích Nghiêm tiên sinh đi?” Bà Chu không nhịn không được mà lộ ra vẻ khiếp sợ, hô to nói.
Phản ứng của bà khiến Ân Ân có chút xấu hổ, theo bản năng phòng vệ nói: “Anh ấy còn chưa kết hôn, con thích anh ấy không có gì không đúng sao?”
“Nhưng là —— cậu ấy và cô cách nhau mười hai tuổi! “ Bà Chu còn chưa phải dám tin, trước đây không lâu chỉ nghe thấy tiếng Nghiêm Chinh, Ân Ân đã bị dọa bỏ chạy, tại sao lại đột nhiên thích anh ta?
Chỉ là cẩn thận suy nghĩ một chút cũng không thấy lạ, kể từ khi con mèo nhỏ Elise xuất hiện, tình cảm của hai người bọn họ giống như trong một đêm tốt hơn rất nhiều, có cũng chủ đề con Elise, đối thoại giữa họ nhiều chứ không ít.
“Chênh lệch mười hai tuổi thì thế sao? Số tuổi căn bản không phải vấn đề!” Thái độ của bà Chu khiến Ân Ân có chút thương tâm.”Con vẫn coi người là mẹ, nếu như ngay cả người cũng không ủng hộ con, như vậy còn ai sẽ chúc phúc cho con?”
“Tiểu bảo bối, bác dĩ nhiên ủng hộ con!” Bà Chu biết mình trong lúc vô tình làm tổn thương cô, vội vàng ôm cô an ủi: ”Bác đương nhiên có thể chúc phúc cho con! Nghiêm tiên sinh mặc dù tuổi hơi lớn hơn so với con, nhưng hoàn toàn chân thành, là người đàn ông tốt có trách nhiệm, nếu như hai người có thể nên duyên vợ chồng, như vậy cả đời cậu ta nhất định sẽ thương con,yêu con.”
Bà hiểu rất rõ Nghiêm Chinh, chỉ cần là thứ gì đó trong phạm vi trách nhiệm của anh, dù anh có phải liều mạng, cũng sẽ xử lý thỏa đáng, tuyết đối không có chút sai sót.
“Có thật không?” Nghe được Nghiêm Chinh sẽ đời sẽ thương cô, yêu cô, Ân Ân liền cảm thấy thẹn thùng mừng rỡ không thôi.
Cũng có thể đó chính là nguyên nhân cô thích anh! Từ nhỏ mất đi cha me, hai năm trước lại mất ông, thiếu thốn nhất chính là cảm giác an toàn chở che, mà Nghiêm Chinh có được những thứ này.
Lúc đầu, cũng từng hiểu lầm anh rất hung dữ, còn trách xa anh, nhưng dần dần, trải qua một việc, cô dần dần hiểu rõ anh, mà càng hiểu anh, cô càng không khống chế được mình nhìn anh, nhớ anh, thích anh.
Qua hôm nay, cô tròn mười tám tuổi rồi, có thể coi là một cô gái trưởng thành, đã có tư cách yêu một người đàn ông.
Mà theo thái độ anh đối với cô, cô nghĩ —— anh chắc cũng thích cô! Ít nhất, cũng không ghét cô chứ? Nếu như anh nguyện ý tiếp nhận tình cảm của cô, như vậy bọn họ sẽ là một đôi tình nhân hạnh phúc nhất.
Nghĩ tới đây tim càng thêm ngọt ngào rồi.
Sauk hi lấy dây chuyền ngọc trai màu tím đeo lên, cô liền xuống tầng dưới chờ Nhiêm Chinh, anh trọng lời hứa, quả nhiên trước bảy giờ về nhà đón cô.
Đương nghiêm chinh nhìn thấy ngồi ở trong phòng khách thanh lệ tiểu giai nhân thì ước chừng sửng sốt thật lâu nhận không ra.
“Ân Ân?”
“Nghiêm chinh!” Ân Ân nhìn thấy anh, lập tức mừng rỡ đứng từ trên ghế salon lên, gương mặt xinh đẹp động lòng người hiện lên sắc ửng đỏ e lệ.
“Thật sự là em? Em xem . . . . . . hoàn toàn không giống!” Trở nên thật xinh đẹp, nghiêm chỉnh giống như người phụ nữ trưởng thành.
Đến tận lúc này anh mới chấp nhận , cô đã —— có đủ sức quyến rũ thu hút cả đàn ông lẫn phụ nữ.
Sự thật này khiến anh ý thức được có khả năng không thể khống chế được cái gì đó, một thứ sẽ khiến anh rơi xuống thật sâu, nguy cơ không thể tự kiềm chế được.
Hơn nữa ánh mắt của cô sáng ngời như vậy, nụ cười trên mặt xán lạn như thế, đối mặt với Ân Ân tâm trạng vui mừng hoan nghênh anh, anh càng khó kháng cự sức quyến rũ của cô lấy trăm phần trăm vui mừng tâm tình hoan nghênh hắn Ân Ân, hắn càng khó hơn kháng cự sức quyến rũ của nàng.
Trong lòng Nghiêm Chinh không ngừng phát ra tiếng cảnh báo, muốn anh lập tức tránh xa cô, nhưng kỳ đã sớm nhận lời cô, tối nay đưa cô đi cùng, đến khi tiếng chuông mười hai giờ vang lên.
Anh không tùy tiện hủy lời hứa, muốn anh tạm thời hủy lời hứa, ngàn vạn lần không thể. Hơn nữa anh cũng hy vọng cùng cô hưởng yên tĩnh, bữa tối ấm áp, vì vậy cảnh giác trong lòng, rất nhanh bị gạt khỏi suy nghĩ.
Anh gọi Ân Ân: “Đi thôi! Lái xe vẫn đợi bên ngoài.”
“Ừ!”
Ân Ân vui vẻ gật đầu, đi theo bước chân của anh chạy ra ngoài.