“Nói như vậy, quản lý công ty có thể dùng hai loại góc độ để suy nghĩ. Một là giao dịch và quyết sách, hai là trình tự và nội dung. Cũng chính là khiến xí nghiệp có thể theo trình tự cùng quá trình phát triển chuẩn hoá nghiệp vụ. . . . . .”
Kiều Ân Ân thẫn thờ ngồi bên cạnh bàn làm việc của Mục Duyện, cố gắng lắng nghe một số khái niệm căn bản kinh doanh xí nghiệp mà anh truyền thụ.
Nói thật, mấy ngày trôi qua, những khái niệm quản lý phức tạp thâm ảo này, cô nghe được kiến thức nửa vời, nghe thì nghe lọt được, nhưng vẫn là không hiểu nên quản lý xí nghiệp Kiều Sinh như thế nào.
“Để quản lý một công ty thì nhất định chú ý ba vấn đề là số liệu, tin tức và năng lực. Số liệu nói lên sự thật, mà phía sau sự thật chính là tin tức, năng lực là ——”
Mục Duyện đột nhiên dừng lại, bởi vì anh đã phát hiện mình nói quá cao xa rồi, Kiều Ân Ân không ngừng “Gật đầu” biểu đạt ý kính nể với anh.
Anh cưng chiều cười một tiếng, cũng không tức giận chút nào.
Theo anh biết, đối với buôn bán cô cũng chưa có hứng thú, đến Tokyo học đại học kinh tế, cũng bởi vì Nghiêm Chinh hi vọng, cô mới thuận theo quyết định của anh.
Nghe nói cô học rất thống khổ, cuối cùng định trốn đến lớp khác học dự thính, sau khi Nghiêm Chinh biết, đồng ý để cho cô chuyển tới học văn học, cuộc sống đại học của cô mới vui vẻ.
Một người chưa bao giờ thích việc buôn bán, mỗi ngày lại phải tai nghe, mắt nhìn, đều là những việc có liên quan đến buôn bán, khó trách cô muốn ngủ gật.
Mục Duyện không khỏi cảm thấy đồng tình với cô, cũng thương tiếc cô nhiều hơn.
Càng thân cận cô, càng phát hiện cô hồn nhiên mê người, vô tình, ban đầu thưởng thức chuyển thành thích, anh nghĩ, mình đã thích cô!
Anh từ trước đến giờ phong lưu, nếm qua các loại hoa kiều diễm, chỉ riêng loại hoa cúc non tươi mát như cô, là anh chưa bao giờ tiếp xúc qua. Anh thừa nhận vừa bắt đầu là tò mò, nhưng bây giờ là thật động lòng!
Anh muốn thương yêu cưng chiều cô, che chở cô, không muốn để cho cô cảm thấy một tia không sung sướng.
“Ân Ân?” Mục Duyện vươn tay, chần chờ một hồi lâu, mới đưa tay chậm rãi đặt trên cánh tay mảnh khảnh của cô, sau đó nhẹ nhàng lay cô tỉnh.
“Ừ?” Nghe được tiếng anh kêu, Kiều Ân Ân mở cặp mắt sương mù ra, nhìn thấy khuôn mặt Mục Duyện mỉm cười thì cả người lập tức nhảy dựng lên.”Ôi! Em. . . . . . Em ngủ?”
Sắc mặt của cô lập tức sung huyết đỏ bừng, lo lắng giải thích: “Thật xin lỗi, em thật sự không cố ý! Em chỉ . . . . .”
“Không sao, anh hiểu. Em nghe lâu như vậy, chắc mệt rồi? Anh mời em đi uống ly cà phê, chúng ta nghỉ ngơi một chút, ăn cơm trưa xong sẽ tiếp tục.”
“Vâng.” Anh dịu dàng săn sóc, khiến Kiều Ân Ân vạn phần cảm động.
“Đi thôi!” Mục Duyện cầm áo khoác, dẫn cô đi uống cà phê.
Không biết nên nói đúng dịp hay là không khéo, vừa đi ra khỏi phòng làm việc của anh, liền thấy Nghiêm Chinh đi tới.
Mục Duyện không khỏi hếch mày lên, nghĩ thầm: anh đến vừa đúng lúc, hay đã sớm chờ ở nơi này?
Nếu nói là “Vừa đúng lúc” cũng rất gượng ép, bởi vì vị trí phòng làm việc của anh coi như bí mật, cũng không phải là người đi đường nào cũng đi qua nha!
“Nghiêm Chinh?”
Nhìn thấy anh, trong mắt Kiều Ân Ân lập tức tản mát ra ánh sáng vui mừng.
“Ân Ân, học như thế nào? Mục Duyện có nghiêm túc chỉ đạo cho em không?” Nghiêm Chinh tham lam đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, nhịn xuống ý muốn đưa tay vuốt ve gương mặt đỏ bừng xúc động kia.
“Đương nhiên là có! Anh Mục thật là lợi hại, dạy em rất nhiều kiến thức có liên quan đến kinh doanh xí nghiệp.” Nhắc tới cái này, cô cũng có chút xấu hổ, bởi vì phần lớn thời giờ, cô đều chạy đi hẹn hò với Chu công.
“Vậy sao?” Nghe được cái miệng nhỏ xinh đẹp của cô ấy nói lời tán dương người đàn ông khác với anh, làm cho anh ghen tỵ không dứt, nếu không phải phương diện này là sở trường của Mục Duyện, anh thật muốn đổi ông lão sáu mươi tuổi tới chỉ đạo cô.
Nhìn thấy trên tay Mục Duyện cầm áo khoác, chân mày anh ngay sau đó nhăn lại.”Hai người muốn đi ra ngoài?”
“Đúng!” Mục Duyện ngược lại đáp rất nhanh. “Ân Ân vẫn rất cố gắng, tôi muốn đưa cô đi ra ngoài uống ly cà phê, để cho cô nghỉ ngơi một chút.”
“Đâu có!” Cô nào có rất cố gắng? Càng nói càng làm cho cô xấu hổ!
Trên mặt cô đỏ ửng, khiến Nghiêm Chinh nghĩ là vì e lệ, hoặc là —— ngưỡng mộ!
Ghen tỵ nồng đậm khiến cho mặt của anh thoáng chốc lạnh xuống, nhiệt độ khi nói chuyện cũng lập tức rớt xuống vài độ.
“Duyện, tôi mời anh chỉ đạo Ân Ân, chính là muốn anh tận dụng thời gian, nghiêm túc chỉ đạo! Tôi muốn trong vòng ba tháng để cho cô ấy tiếp quản xí nghiệp Kiều Sinh.”
“Không thể nào!” Mục Duyện không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Anh nói cái gì?” Có thể không ngờ tới Mục Duyện sẽ trả lời như vậy, Nghiêm Chinh sửng sốt một chút.
“Cô ấy bây giờ, giống như chim non, còn kêu khóc đòi ăn, anh nhẫn tâm đẩy cô ra bên ngoài tổ, anh nói đây là đang giúp, hay là hại cô ấy?” Mục Duyện nghiêm túc hỏi ngược lại.
Anh biết Kiều Ân Ân đối với buôn bán không có hứng thú, cưỡng ép lấy cô tiếp quản xí nghiệp Kiều Sinh đã đủ tàn nhẫn, còn hạn cô trong ba tháng phải tiếp nhận? Đây không phải giống như ép cô nhảy lầu sao?
“Con người có tiềm năng vô hạn, anh không phải kích thích cô ấy, vĩnh viễn không biết cô ấy có thể làm được cái gì. Chẳng phải chim mẹ đẩy chim non ra khỏi tổ, chúng mới học được cách bay lượn? Không cần quá cưng chiều cô ấy, sẽ làm cô học được cách lệ thuộc!”
Nghiêm Chinh biết lời anh tàn khốc, khiến Kiều Ân Ân bị đả kích lớn, nhưng anh cố ý không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, lại tiếp tục nói: “Tóm lại, tôi không muốn nghe lý do, chỉ cần thành quả! Nếu như hai người bớt thời gian uống cà phê tán gẫu, mới có thể nhanh đạt tới yêu cầu của tôi hơn.”
Nói xong, Nghiêm Chinh cố ý quét mắt nhìn Kiều Ân Ân một cái, sau đó quay đầu rời đi.
“Anh cả! Anh ——”
Mục Duyện nghẹn họng nhìn trân trối, nói không ra lời. Anh chưa từng thấy Nghiêm Chinh như vậy, anh bị quỷ ám rồi sao?
“Tinh thần anh ấy có chút rối loạn!” Anh chỉ có thể nói như vậy với Kiều Ân Ân.
Kiều Ân Ân khổ sở cúi đầu, trong mắt hiện lên đám sương.
Cô biết không phải tinh thần Nghiêm Chinh rối loạn, mà là cực kỳ bất mãn thành quả học tập của mình. Nhưng cũng không phải là cô cố ý đần như vậy, cô đã rất cố gắng muốn học, thế nhưng làm thế nào kiến thức quản lý thâm ảo phức tạp cũng không thể tiến vào trong đầu của cô.
“Không sao! Đừng để ý đến anh ấy, chúng ta đi uống cà phê thôi.” Mục Duyện cười an ủi.
“Không! Em muốn trở về đi làm. Anh vừa nói những thứ số liệu tin tức gì kia, có thể dạy em lần nữa hay không?”
Cô thề, lần này sẽ dùng tâm lắng nghe, cố gắng ghi tạc trong đầu.
“Dĩ nhiên có thể.”
Bỏ lỡ cơ hội uống cà phê cùng cô, Mục Duyện tự nhiên cảm thấy tiếc hận, nhưng mà anh nhìn ra được Kiều Ân Ân đã không còn nhàn hạ thoải mái uống cà phê, cũng không miễn cưỡng, thông cảm vỗ vỗ vai của cô, cùng cô trở về phòng làm việc.
Mà lúc này, Nghiêm Chinh thò đầu ra từ khúc quanh, xa xa nhìn bọn họ tiến vào phòng làm việc, trong mắt có một tia áy náy cùng đau lòng.
Dường như cô gầy đi, phải nhờ bà Chu chuẩn bị một chút đồ dinh dưỡng, bồi bổ cho cô một chút.