" Cậu làm gì vậy?"
Tiểu Mận lùi dần về phía sau. Không may trượt chân cô ngã. Bạch Hàn vội đỡ lấy cô. Tiểu Mận nhìn Bạch Hàn chằm chằm
Bạch Hàn khẽ tiến sát vào cổ cô. Mùi máu thơm khiến cậu bị hút vào. Bạch Hàn nhe răng nanh cà vào cổ làm Tiểu Mận thấy buồn.
Tiểu Mận đẩy Bạch Hàn ra
" Tránh xa tôi ra "
Tiểu Mận vừa nói vừa run. Chân không đứng vững. Bạch Hàn lại tiếp tục tiến về phía cô.
" Đừng mà!" - Tiểu Mận sợ hãi ném cuốc sách vào người Bạch Hàn.
" Cô giám "
Bạch Hàn vô cùng tức giận túm lấy Tiểu Mận.
" Được bổn thiếu gia hút máu là phúc của cô "
" Không đâu đó là nhục nhã "
" Cô nói sao?"
" Đồ quỷ hút máu xấu xa!!!"
" Cô nói lại ta nghe xem "
" Tôi sẽ không bao giờ đầu hàng cậu cũng như không bao giờ đầu hàng ma cà rồng "
" Ha... ha... ha nực cười. Vậy ta sẽ biến cô thành nô lệ của ta "
" Đừng mà "
Không cần biết Tiểu Mận đang vùng vẫy. Bạch Hàn dí sát vào cổ cô nhe răng cắn.
" Phật "
" Ưmm... ưmm..."
" Ực... ực... ực... "
" Cứu tôi... với... "
Tiểu Mận thiết đi... ngã xuống. Bạch Hàn bế cô lên. Bao nhiêu người nhìn cô chằm chằm...
- Tiểu Nam xin lỗi cậu... tớ không thể chạy nữa rồi... xin lỗi cậu.- Tiểu Mận nghĩ
Bạch Hàn đưa cô về dinh thự của nhà họ Bạch.
" Thiếu gia ! Đây là nô lệ mới của cậu sao? Cô ta thật là đẹp "
" Đó không phải việc của bà. Quản gia thì hãy lo việc quản gia "
" Vâng thưa thiếu gia "
" Bao giờ cô ta tỉnh thì gọi tôi "
" Dạ "
" Tôi đi tắm "
" Để tôi sai người chuẩn bị nước cho cậu "
Tiểu Mận chợt giật mình... Cô tỉnh giấc thấy mình đang nằm trên giường của Bạch Hàn còn Bạch Hàn đang nằm sát cô.
" á...aa.."
Tiểu Mận nhanh chóng chạy ra khỏi giường thì Bạch Hàn lôi cô lại
" Nô lệ thì không được cãi lời chủ nhân "
" Tôi không phải nô lệ của cậu!"
" Vậy ư?"
Bạch Hàn vén tóc Tiểu Mận lên.
" Cổ cô vẫn còn vết thương mà "
" Thì sao chứ?"
" Vậy là cô không biết. Nếu một người bị ma cà rồng hút máu sẽ trở thành nô lệ của ma cà rồng "
" không đâu "
" Nếu cô không tin thì chạy đi "
Bạch Hàn thả tay để cho Tiểu Mận chạy. Cô vừa chạy đến cửa bỗng Bạch Hàn nói
" Quay lại "
Hai chân Tiểu Mận như dính chặt xuống sàn... Cô không nhúc nhích được. Tiểu Mận đứng bất động.
Bạch Hàn tiến tới đặt đầu vào vai cô.
" Đó. Tôi nói rồi mà sao cô không nghe "
" Làm ơn... thả tôi về đi..."
Tiểu Mận bật khóc
Bạch Hàn tiếng gần lấy tay lau những giọt nước mắt của cô.
" Nhưng tôi lại muốn cô làm nô lệ của tôi mất rồi "
" Hic.. hic... thả tôi ra đi "
" Vì cô rất căm ghét ma cà rồng nên tôi ép cô làm nô lệ "
" Hu... hu... Tôi xin lỗi cậu mà "
" Quá muộn rồi..."
" Làm ơn mà!!!"
Bạch Hàn bỏ lại Tiểu Mận trong phòng...
- Tiểu Nam! Giúp tớ với... giúp tớ với. Hãy cứu tớ ra khỏi đây đi...
Rầm... rầm...
Tiểu Mận đập tay liên tục vào cổng khóc thét
" MỞ RA!!! TÔI MUỐN VỀ NHÀ "
" BẠCH HÀN! CẬU THẢ TÔI RA!!!"
" BẠCH HÀN!!!"
Tiểu Mận không ngừng la hét. Chẳng mấy chốc cô đã ngất đi
Sáng hôm sau quản gia nhà họ Bạch bê cho cô một cốc sữa và một bát cháo vào phòng
" Tôi không muốn ăn "
" Suốt ngày hôm qua cô chưa ăn gì. Cô phải ăn để lấy sức khỏe rồi còn đi học."
" Nếu ép tôi trở thành nô lệ cho ma cà rồng thì hãy để tôi chết đi còn hơn. Tôi sẽ không làm nô lệ cho Bạch Hàn đâu!"
" Vậy cô định sẽ chết sao?"
" Đúng!!!"
" Nếu vậy chi bằng để ta hút máu cô " - Bạch Hàn bất chợt đi vào.
" Vậy cậu mau hút đi!!! Tôi không muốn sống nữa!!!"
" Là cô nói nhé!"
Bạch Hàn tiến tới bóp cổ Tiểu Mận.
" Cô không hiểu chết đi sẽ ra sao đúng không? Để thiếu gia cho cô thử "
" Thiếu gia cậu bình tĩnh cô ấy còn yếu lắm "- Quản gia chạy vào can Bạch Hàn
" Hụ... hụ..."- Tiểu Mận ôm cổ ho
" Cô mau ăn hết bát cháo rồi đi học đi. Cô không muôn về nhà sao?" - Quản gia đưa bát cháo cho Tiểu Mận nói
" Tôi được về nhà sao?"
Tiểu Mận mừng rỡ bê bát cháo lên ăn.
" Tôi đi học trước. Lác nữa chuẩn bị xong cho cô ta về "
" Vâng thưa cậu "
Bạch Hàn lấy áo khoác vào rồi ra khỏi phòng
" Tiểu Mận! Cô đừng sợ. Bạch thiếu gia không cố ý hại cô đâu. Cậu ấy là người rất ấm áp. Việc cô trở thành nô lệ là do cậu ấy nóng giận chứ cậu ấy không phải như vậy đâu "
" Nhưng cậu ấy đã hút máu tôi "
" Ma Cà Rồng vốn rất dễ bị mất kiểm soát khi gặp máu thơm, mùi máu ngon sẽ kích thích "
" Bà là... ma..."
" Không tôi là người. Tôi theo mẹ vào đây làm việc "
" Bà không sợ sao?"
" Máu tôi không thơm "
Sau khi ăn xong.Quản gia đưa cho Tiểu Mận một bộ đồ mới. Cô ngồi tại phòng khách chờ tài xế đưa về...
Bỗng từ trên tầng có tiếng bước chân
Tiểu Mận đứng dậy quay ra nhìn....
" Mùi máu này... Thật là ngon."
--------------------------------------------------
Chào các bạn mình là Tatsu Bi ^^ Mọi người thấy truyện này thế nào có hay không?
Nếu thấy hay thì cho mình xin lượt vote lấy động lực viết tiếp nhé:)))