" Bạch Hàn! Bạch Hàn! Em xem cái kẹo này ngon không này??? "
" Bạch Hàn cẩn thận có con dán sau em kìa "
" Ha... ha... "
Những câu nói của anh trai lại ùa về trong Bạch Hàn lúc này. Cậu ngồi bệt xuống đất. Đưa tay lên nắm chặt tóc... Ánh mắt đỏ thậm đầy hờn trách.,
--------------------------------------
Lúc này, Tiểu Mận vẫn đang xay giấc, cô xoay người cuộn lấy cái chăn, chợt thấy ấm áp mềm mại cô mới từ từ mở mắt ra. Thấy bản thân đang nằm trên giường của mình.
" Ủa? Hôm qua mình nhớ là mình ngồi dưới tầng chờ kết quả mà, sao giờ mình lại ngủ đây được?"
Cô vội ngồi dậy vén tóc rồi chạy nhanh vào phòng vệ sinh.
Tiểu Mận vừa ra khỏi phòng thì thấy Bạch Hàn thẫn thờ đi lên, nhìn cậu không còn chút sức lực nào như con người mất hồn. Tiểu Mận mới đi tới cạnh cậu.
" Này Bạch Hàn, Bạch Dương sao rồi?"
Bạch Hàn không nói gì hết. Cậu bỏ đi tiếp. Thấy vậy, Tiểu Mận nhanh chóng chạy lên đằng trước dang tay ra chặn đường của cậu.
" Sao cậu không nói gì? Cậu mà không nói tôi sẽ không..."
Tiểu Mận chưa nói hết thì Bạch Hàn đã ôm choàng lấy cô.
Toàn thân Tiểu Mận lúc này chỉ biết đứng đơ ra đó.
" Cậu...?"
" Chỉ một lúc thôi. Tôi rất mệt. Tôi thật sự rất mệt "
Bạch Hàn nói xong rồi nhắm mắt từ từ lại. Thấy Bạch Hàn như vậy Tiểu Mận cũng không đành bàn tay cô từ từ đưa lên vỗ nhè nhẹ vào vai cậu...
Khoảng thời gian này cứ vậy mà im mãi... Một tên từ đầu đã không biết nói lí lẽ mà giờ đây lại như một đứa trẻ bị lạc đường vậy. Đứa trẻ ấy rất yếu đuối và luôn cảm thấy bản thân cô đơn. Còn cô thì trên dưới là người có lí lẽ luôn chỉ sống với mục tiêu mà mình đưa ra. Lạnh lùng và sự căm hận tràn ngậm người cô. Rồi đây, cũng lại rất ấm áp và nhẹ nhàng, cũng luôn mở lòng và hiểu cho con người đó.
Tiểu Mận ngồi trong thư viện cô chăm chú lục lọi thứ gì đó.
VÈO - bỗng có thứ gì đó bay vụt qua...
" ỐI " - Cô giật mình.
" Là tôi đây!"- Hạo Vương nói rồi bước ra.
" Cậu ở đây làm gì?"
" Chính tôi mới là người nên nói điều đó "
"..." - Tiểu Mận không nói gì cả. Định bỏ đi.
" Nghe nói nhà họ BẠCH xảy ra chuyện "
" Sao cậu biết??/"
" Chuyện gì mà tôi lại không biết tôi cũng đâu xa lạ gì với họ "
Hạo Vương tiến về chỗ cái bàn ngồi. Cậu ngả người về sau rồi đặt hai chân lên bàn.Tiểu Mận cầm cuốn sách mà cô vừa tìm thấy ở trên tay cũng tiến tới chỗ Hạo Vương.
" Nếu cậu đã biết rồi thì thôi. Tôi xin phép "
" Này! Cậu định làm gì với cuốn sách BÍ ẨN QUỶ HÚT MÁU ấy "
Tiểu Mận vội ôm cuốn sách lên trước ngực: rồi chạy thẳng ra phía cửa.
" Kệ tôi "
Hạo Vương cười khểnh rồi như một cơn gió cậu túm ngay được Tiểu Mận, do đứng không vững Tiểu Mận bị ngã ngửa ra sau.
RẦM
" Rất xin lỗi cậu, nhưng không thể trách tôi được "
Hạo Vương từ từ đi tới, cậu ngồi xuống trước mặt Tiểu Mận rồi đưa tay vén tóc cô, sau đó lấy cuốn sách trên tay Mận rồi dở vài trang.
" Đây là cuốn sách mà mọi người cấm được xem qua nhiều nhất. Cậu có biết điều đó không?"
" Tôi "
" Nếu cậu mang nó ra ngoài mà để lũ ma cà rồng khác thấy được thì sẽ phiền phức lắm!"
Tiểu Mận vội dựt cuốn sách từ tay Hạo Vương lại rồi phủi quần áo đứng dậy.
" Thật ra tôi từng đọc qua chúng, đó chính là bộ sách vô cùng hài hước cậu có biết không?"
" Hài hước?"
" Bọn chúng ghi rằng lũ ma cà rồng như bọn tôi sợ nhất là tỏi và thánh giá. Cậu tin điều đó chứ?"
" Tôi không tin vì Bạch Hàn và Bạch Dương vốn ăn được tỏi, đậc biệt họ còn tới nhà thờ nữa "
" Đúng vậy "
" Vậy thứ các cậu sợ nhất là bạc có đúng không?"
" Bạc sao?"
Hai người nhìn nhau... Ai cũng mong chờ kết quả từ đối phương.
" Không phải à... "
" Thật ra nói đúng hơn là nếu có ai đó cầm một con dao bạc đâm thẳng vào trái tim của tôi thì đó chính là một sự giải thoát hạnh phúc đó."
" Giải thoát???"
" Vì đó là cách duy nhất để khiến chúng tôi thoát khỏi cuộc sống bất tử vô vị này "
Vậy đây chính là cuộc sống cô đơn mà mẹ của Bạch Hàn đã trải qua, không bao giờ chết nhưng lại quá cô đơn, quá đơn độc - Tiểu Mận nghĩ.
Hạo Vương tiến tới chỗ cô rồi cầm tay cô đặt lên lồng ngực của mình.
" Tôi còn chưa từng hiểu cảm giác rung động của con người là ra sao, cũng chưa hiểu tiếng đập, sự sống của con tim là gì..."
" Trái tim của cậu vẫn cứ lạnh như vậy sao?"
" Không phải chỉ riêng tôi đâu. Mà ai như tôi cũng vậy... Thứ duy nhất bọn tôi có của con người là kí ức, kí ức chân thực không dả dối "
" Ra vậy "
Tiểu Mận rút tay xuống, đưa cuốn sách ra trước mặt Hạo Vương
" Trả cho cậu, tôi không cần nó nữa, thật vô vị "
" Cậu không muốn nó nữa sao?"
" Đúng vậy, giờ tôi không cần cuốn sách nhiều chữ này nữa "
" Cậu tin tôi sao?"
" Tôi không tin cậu mà tin vào mắt cậu tin vào cái con tim vốn đang đóng băng ấy."
Nói tới đây Tiểu Mận cười cúi đầu chào rồi bước ra cửa. Hạo Vương cũng chả biết nói gì nữa, cậu ngồi bệt xuống ghế rồi ngửa cổ ra sau, đặt sách lên chán rồi cười.
" Cậu thật thú vị... "
Tiểu Mận liền nhanh chóng trở về biệt thự, cô đi qua chợ thấy ít táo đỏ định mua về cho mẹ Bạch Hàn ăn, bỗng vừa tới ngõ cô bị đám cô đồ từ đâu nhảy ra chặn đường.
" Các người là ai???"
Cô nhanh chóng quay người bỏ chạy nhưng con người thì làm sao đấu được với ma cà rồng. Vừa thấy Tiểu Mận quay người chạy thì một tên trong số chúng đã nhảy vút lên cao túm lấy tóc cô lôi lại.
" A...A... "
Tiểu Mận vùng vẫy.
" Các người là ai vậy hả???"
------------------------------
...
...
...
(TatsuBi : T-T Bạch Hàn ở đâu rùi??? cứu Tiểu Mận của mị đi nào:" CÁC BẠN TIẾP TỤC ỦNG HỘ MÌNH NHA. VOTE CHO MK ĐI.)