Tiểu Mận úp tai vào tường...
- Chết rồi mọi thứ quá im lặng. Giờ không biết chúng đã đi chưa? Nhỡ bây giờ vừa mở đèn mà chúng trên tầng thì phải làm sao đây??? - Tiểu Mận vô cùng lo lắng cô nắm chặt cây thánh giá trong tay.
Làm ơn hãy đi nhanh đi...
" Bạch Hàn!!! Tối qua tôi nghe nói là có một đám ma cà rồng đi tới thành phố " - Hạo Vương nói.
" Vậy chắc là chúng kéo về họp rồi. Muốn chúng ta giao ra bí quyết đó mà "
" Thấy họ nói là không phải là quý tộc hay sao ý, tại bọn chúng đi bằng ngựa tới đây "
" Thế thì đúng là bọn sát thủ được mời vào đó. Sau này chúng ta sẽ phải cẩn thận thôi lũ quỷ này sẽ giết hết tất cả những ai cản đường chúng. Máu mới là tất cả... "
" Bạch Dương đi đâu rồi sao không thấy cậu ta ở nhà? " - Hạo Vương hỏi rồi cầm cốc nước lên đưa cho Bạch Hàn.
" Anh ấy đã đi tới Hội Huyết Tộc để họp bàn... Lần này anh ấy sẽ đứng ra là người thừa kế họ Bạch để đàm phán. "
" Mong là mọi chuyện đều ổn... "
Bạch Hàn vẻ mặt đầy suy nghĩ cậu cầm cốc nước Hạo Vương đưa rồi uống.
Tiểu Mận lúc này cậu ở đâu? ...
" Tôi không làm phiền hai người chứ? "- Vũ Hân bước vào.
" Vũ Hân?!? "- Hạo Vương bất ngờ.
Cô từ từ kéo mũ áo xuống.
" Bất ngờ lắm sao?"
" Bất ngờ thật đấy "- Hạo Vương nói.
" Bạch Hàn hình như cậu không hoan nghênh tôi "
" Tất nhiên là có rồi. Sao hôm nay lại tới đây thế?"
Bạch Hàn rót một tách trà rồi đưa cho Vũ Hân.
Vũ Hân cầm lấy rồi nếm thử.
" Tại tớ có công việc mà sắp về rồi nên tiện ghé qua thăm các cậu "
" Ngôi làng sao rồi cải thiện tốt chưa? "- Hạo Vương hỏi.
" Tất nhiên là rất tốt. Tớ phải đi hơn ba ngày mới tới được đây đó. Chủ yếu chỉ là muốn mua ít lương thực "
" Vậy mà cậu không nói sớm bổn thiếu gia sẽ giúp cậu " - Hạo Vương nói vẻ tự đắc.
" Không giám làm phiền cậu... Nhưng mà Tiểu Mận đâu rồi? "
" À... " - Hạo Vương không nói gì.
" Cô ấy bỏ đi rồi " - Bạch Hàn nói.
" Bỏ đi?" - Vũ Hân tỏ ra như không có chuyện gì.
" Cô ấy không thể quên được quá khứ mà lũ ma cà rồng gây ra cho cô ấy. Có lẽ trong mắt cô ấy chúng tôi cũng như vậy... Không bao giờ thay đổi "
"..."
Bạch Hàn tỏ vẻ rất trầm ngâm suy nghĩ...
" Thế hai cậu đi tìm cô ấy chưa? "
" Chúng tôi đã tìm mấy ngôi làng quanh đây cả mấy con phố nhỏ nữa mà không thấy gì... Chúng tôi tìm gần tuần nay rồi " - Hạo Vương nói rồi thở dài...
Dù các cậu có tìm đúng được khu phố ấy thì cũng không nhận ra được Tiểu Mận đâu vì ngay cả bản thân tôi còn bất ngờ. - Vũ Hân nghĩ.
" Giờ chúng tôi còn đang điên đầu vì việc của Vương Triệu Vũ... Sắp tới không biết phải như thế nào nữa " - Bạch Hàn nói.
" Việc của Vương Triệu Vũ??"- Vũ Hân không hiểu cô lo lắng hỏi.
" Giờ nhà họ Vương đang lôi cái chết của hắn ta ra để gây chiến còn kêu gọi những phe khác nữa, thật là... "
"Nếu cuộc chiến này xảy ra thì con người không phải sẽ là bên chịu khổ nhất sao?"
" Anh tôi đang đứng ra để giảng hòa... Không còn cách nào khác "
" Con người đã quá khổ rồi nếu bọn chúng mà ra tay chúng tôi sẽ phải như mấy chục năm về trước nữa sao??? sẽ bị đem làm lương thực cung cấp sức mạnh cho các người sao?" -
" Vũ Hân cô bình tĩnh lại đã... Không phải tôi nói đang nghĩ cách sao " - Hạo Vương nói.
Vũ Hân vô cùng xúc động cô nắm chặt tay rồi nhắm mắt... Cô hạ quyết tâm rồi lấy cốc nước uống.
" Có lẽ tôi đã hơi xúc động "
" đúng vậy cô nên bình tĩnh lại. " Hạo Vương đứng lên đi vào bếp rồi bê ra một đĩa hoa quả.
" Tôi xin phép về đây "
" Cậu về sớm vậy sao? "
" Tôi còn có việc nữa "
--------------
Vũ Hân lập tức đi tới để báo tin cho Tiểu Mận.
" Cái gì? Cậu nói thật sao " - Tiểu Mận bất ngờ vô cùng.
" Giờ mấy cậu ấy đang lo lắng lắm. Nghe nói đem qua lũ Ma Cà Rồng sát thủ khát máu có tiếng cũng đang kéo về đây "
" Suỵt nói nhỏ chút đừng để lũ trẻ ngoài kia nghe thấy "
" Cậu phải nhanh chóng đưa lũ trẻ ra khỏi đây thôi không thì sẽ rất nguy hiểm. Ở mãi đây cũng không được "
" Biết là như thế rồi nhưng giờ đi đâu đây. Cô nhi này cũng đã gắn liền với tôi cũng như lũ trẻ "
" Tôi có một ý kiến táo bạo không biết cậu thấy sao?"
" Cậu nói thử xem nào "
" Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất "
" Là sao? " - Tiểu Mận không hiểu ý của Vũ Hân.
" Nhà của Bạch Hàn "
" Cái gì??? Không được "
Vũ Hân túm lấy tay Tiểu Mận
" Bây giờ không còn đường khác để lui đâu. Hãy nghe tôi, ngoài cậu ấy bây giờ ra không ai giúp được cho cậu cũng như lũ trẻ này "
" Chuyện này... "
" Phải nhanh lên nếu không thì không kịp nữa đâu "
Khó khăn lắm mình mới hạ quyết tâm được bây giờ lại quanh lại sao... Quá khứ của mình đã trải qua vô cùng đáng sợ mình cũng không thể để mấy đứa như mình được.
Giờ thì phải làm sao?
Nếu suy nghĩ sai một phút thôi mình sẽ phải ân hận cả đời...
Tiểu Mận ngồi suy nghĩ... Mọi chuyện bây giờ đều đang quá với tầm với của cô.