Đúng như dự tính của Tiểu Mận trăng vừa lên cao thì bọn chúng kéo tới. Tiếng ngựa chạy qua một cách ồ ạt.
" Xét toàn bộ cho tao!!! "
Bọn chúng bắt đầu đạp cửa lao vào nhà một cách hung hăng.
Tiểu Mận giật mình bừng tỉnh... Những tiếng động này... Hình ảnh đó.
Cô hoảng sợ vô cùng nước mắt chảy ra không ngừng cô ôm lấy các em vào lòng.
" Chị ơi... Chúng ta.. " - Mấy đứa trẻ nhìn nhau đầy lo lắng rồi nói.
" Suỵt mấy đứa không được nói linh tinh. Có chị rồi "
Cô lấy lại bình tĩnh rồi đếm lại các em.
" . . .... .. A Nhĩ đâu??? " - Tiểu Mận hoảng loạn.
" Chết rồi A Nhĩ với mẹ biến mất rồi "
Tiểu Mận nhanh chóng cô cầm lấy bó đuốc lửa rực hồng rồi chạy lên trên tầng thấy A Nhĩ hoảng sợ ngồi trong góc phòng tối om.
" Có chuyện gì thế? "
" Em và mẹ... Định ra ngoài đóng cửa cho các bạn ngủ thì... Một cơn gió làm mẹ bị kéo theo bà đẩy em ra "
Tiểu Mận hai hàng nước mắt rưng rưng cô ôm A Nhĩ vào lòng.
Tiếng ngựa chạy đến gần cô vội nắm tay A Nhĩ chạy xuống hầm.
" A... A " - Lũ trẻ sợ hãi hét lên.
" Suỵt mấy đứa không được sợ "
Cô dập tắt đèn đuốc rồi cầm lấy thanh gậy cùng nhau tiến ra lối sau...
Càng đi hình ảnh ngày xưa càng ùa về nó khiến trái tim cô đao xiết lại.
- Nếu lúc này có cậu ấy bên cạnh mình thì thật tốt. Nhưng cậu ấy đã khác rồi. - Tiểu Mận nhớ tới cậu bạn thời thơ ấu ấy rồi lại bị dập tắt nhanh chóng.
Mọi người nhẹ nhàng luồn ra cửa sau rồi chạy thẳng vào khu rừng.
Nhưng một cậu bé vấc chân ngã.
" A... "
" Có người!!! " - Tên Ma Cà Rồng đó cưỡi ngựa lao nhanh như gió chạy tới. Hắn vừa đến Tiểu Mận ném chiếc gậy làm con ngựa hoảng sợ khiến hắn tẻ ngửa.
Cô cõng đứa bé chạy sau... Mấy đứa trẻ nhanh chóng vào rừng.
Tên đó vô cùng hung dữ hắn tức lắm lao tới túm được cậu bé bóp cổ.
" Dừng lại!!! " - Tiểu Mận rút cây thánh giá mà Tu nữ đưa cho chém vào vai hắn. Hắn đẩy đứa bé ra cô ôm lấy rồi bỏ chạy... Theo phản xạ hắn với tay túm được trước khăn để lộ ra mái tóc tím.
Cô cùng lũ trẻ chạy thẳng vào rừng.
" Chị... Chúng ta đi đâu đây??? "
" Em sợ lắm "
Bọn chúng tiếp tục đuổi phía sau
" Nhanh lên... Qua cánh rừng này chúng ta sẽ đến thị trấn khác rồi "
" Em sắp không chạy nổi "
Lũ trẻ bắt đầu thấy mệt.
Tiếng ngựa ngày càng rõ hơn...
" Mau lên " - Cô vẫn tiếp tục chạy.
" Bắt được một con chuột con! " - Một tên Ma Cà Rồng nói.
" A Nhĩ?!! "
" Chị ơi!!! "- Cô bé khóc thảm thiết.
Chết rồi giờ không cứu con bé thì làm sao. Cô đặt đứa bé xuống rồi đẩy chúng.
" Mau chạy về phía trước!!! "
Bọn trẻ hoảng sợ đứa nào mặt cũng tái mét khóc không thành lời chỉ biết cắm mặt mà chạy.
Bọn chúng định cưỡi ngựa đuổi theo nhưng Tiểu Mận với lấy sỏi ném vào ngựa .
A Nhĩ sợ hãi vô cùng cô bé chỉ biết gào khóc Tiểu Mận vội lôi cô bé chạy.
Hắn túm lấy tay con bé rồi cắn.
" A...a... "
" A Nhĩ!!! "
Tiểu Mận hoảng sợ cô vội lấy cây thánh giá đâm vào cổ hắn máu bắn lên. Cô sợ hãi hai chân run rẩy... Cô ngã ra sau.. A Nhĩ đau quá bèn thiết đi. Lũ quỷ kia thấy vậy bèn tiến đến thì bọn trẻ từ phía xa lấy đá ném vào đầu chúng.
" Bọn quỷ hút máu... Bọn tao không sợ mày đâu "
Lũ trẻ như lấy lại tinh thần cô vội ôm A Nhĩ rồi chạy nhanh.
Bọn chúng bèn chèo lên ngựa.
Sắp qua khu rừng rồi...
" Cố lên các em... "
Mọi người cùng nhau chạy thẳng thì đến thị trấn lũ ma cà rồng bèn dừng lại.
" Quay về thôi hết địa phận được làm loạn rồi "
Vì đây chính là nơi cai trị của Bạch gia...
" Chị tại sao ở đây không bị đuổi?" - Một đứa bé hỏi.
" Tại vì... Ở đây là nơi con người... Được bảo vệ... "
" Chúng ta sẽ đi đâu?"
" Mau theo chị "
Hai chân Tiểu Mận như mềm ra cô không còn chút sức lực nào cô cố gắng bước đi. Vào sâu bên trong...
" Nơi này rộng quá... Còn phải đi bao lâu? "
" Sắp tới... Rồi "
Bịch - Tiểu Mận ngã xuống lũ trẻ vội chạy tới ôm cô.
Cô vẫn cố gắng đứng lên vì còn phải cõng A Nhĩ.
- Phải nhanh chóng cứu A Nhĩ... Nếu không...
Cuối cùng cũng có thể đến được dinh thự nhà họ Bạch.
Lũ trẻ vô cùng bàng hoàng.
" Mau bấm chuông "
" Mau... "
Lũ trẻ sợ hãi vì chúng biết đây chính là dinh thự của quỷ hút máu.
" Không phải sợ... Nghe chị đi "
Tiểu Mận với tay bấm chuông.
Kinggg.... Kongg...
" Quản gia mau ra xem ai đi " - Bạch Hàn nói.
Do dạo này nhiều chuyện nên Hạo Vương rất hay đến nhà Bạch Hàn hai người luôn cùng nhau bàn chuyện.
Hạo Vương ngó ra ngoài xem
Mái tóc tím ấy...
" Tiểu Mận?!!"
Bạch Hàn giật mình. Hai người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thấy một lũ trẻ đang vây quanh một cô gái mặc đồ tu nữ chỉ lộ mái tóc tím. Cô gái quỳ xuống trên lưng cõng một đứa bé... Thấy Bạch Hàn và Hạo Vương chạy ra lũ trẻ sợ quá chạy ra nấp sau Tiểu Mận.
Bạch Hàn ngồi xuống trước mặt cô gái nhẹ nhàng vén mái tóc lên.
" Tiểu Mận cậu không sao chứ? " - Cậu vô cùng bất ngờ.
Hạo Vương vội bế lấy đứa bé.
" Mau cứu lũ trẻ " - Tiểu Mận vội thiết đi
Bạch Hàn đỡ lấy Tiểu Mận.
" Tiểu Mận. Mau tỉnh lại! "