Tiểu Mận nhìn lên giường cô thấy hình ảnh hai bà cháu nằm ôm nhau ngủ thật ấm áp. Cô nhìn vào gian bếp thấy bà đang nấu ăn... Cô nhắm mắt lại không muốn nhìn mọi thứ nữa.
Mọi thứ tối đi... Do mệt quá nên cô ngủ thiết đi lúc nào không hay.
Bạch Hàn sáng sớm đã đến trường. Cậu đi tới những nơi mà Tiểu Mận hay đến nhưng không thấy cô.
Cậu lo lắng đi tới nhà Tiểu Mận.
Rầm... rầm....
" Tiểu Mận mở cửa ra cho tôi! Cô đang làm gì trong đó vậy?"
Không thấy hồi đáp cậu lo lắng giơ chân đạp cửa.
Rầm... Rầm...
Cửa bung khóa mở ra. Bạch Hàn vội chạy vào trong thấy Tiểu Mận đang nằm dưới đất.
Cậu tiến vào đỡ Tiểu Mận dậy. Người Tiểu Mận ướt đẫm mồ hôi.
Bạch Hàn sờ tay lên chán cô.
" Sao chán cô nóng vậy? Để tôi đưa cô đến bệnh viện."
" Không sao... cứ để tôi theo bà... cũng... được..."
" Tới mức này cô còn cứng đầu "
Bạch Hàn bế Tiểu Mận lên.
" Cậu... làm... gì vậy...?"
" Đến bệnh viện "
" Cậu... "
Không còn sức Tiểu Mận như chết dần đi.
Bạch Hàn nhanh chóng đưa Tiểu mận vào bệnh viện.
" Bác sĩ! Cô ấy không sao chứ?"
" Cô bé bị mất sức. Cần ăn thức ăn bồi bổ là được "
" Cảm ơn "
Bạch Hàn tiến vào chỗ Tiểu Mận đang nằm ngồi xuống cạnh cô.
" Đồ ngốc!"
Cậu nhẹ nhàng vén tóc Tiểu Mận.
" Bà... ơi... "
Tiểu Mận mở mắt ra. Cô thấy bóng người mờ...
" Bà... ơi "
" Tôi là Bạch Hàn đây "
" Bạch Hàn?"
Cô định ngồi dậy nhưng không còn chút sức lực nào.
" Để tôi giúp cô "
Bạch Hàn từ từ đỡ Tiểu Mận.
Sắc mặt Tiểu Mận kém dần đi.
" Sao tôi lại ở đâu...?"
" Cô bị ngất nên tôi đưa cô tới đây."
" Tôi... không còn gì để sống nữa..."
" Cô là nô lệ của tôi ai cho cô chết"
" Cậu... "
" Ngồi đó đi tôi đi mua đồ ăn cho cô"
" Không cần."
" Đừng cứng đầu như vậy nữa. Cô phải sống vì bà cô "
" Bà tôi..."
Tiểu Mận lặng tim không nói. Bạch Hàn đứng lên bỏ ra ngoài.
Vài cô y tá nhìn theo Bạch Hàn.
" Cậu ta đẹp thật "
" Suỵt. Cậu ta là ma cà rồng đấy "
" Sao đâu "
" Thôi đi không lại rước họa vào thân"
" Cô gái trong kia là ai?"
" Chắc cũng là ma cà rồng nốt. Cô ta đẹp vậy mà "
" Đi thôi. Còn nhiều bệnh nhân khác đang chờ "
" Ờ "
Tiểu Mận lại nghĩ tới bà. Cô thấy nụ cười hiền dịu của bà. Nghĩ tới cái ôm ấm áp của bà.
" Bà ơi. Cháu phải làm sao bây giờ?"
" Sao cháu có thể sống thiếu bà?"
Bạch Hàn tiến vào tay xách một hộp thức ăn.
Tiểu Mận thấy Bạch Hàn vội quay đi.
" Đừng tránh tôi mau ngồi dậy ăn đi"
" Cậu... về đi..."
Bạch Hàn lôi Tiểu Mận dậy.
" Mau ăn đi khi bổn thiếu gia đây còn nhẹ nhàng với cô "
Tiểu Mận định với tay lấy bát thì Bạch Hàn vội bưng lên.
" Để tôi bón cho cô "
" Cậu mua cái gì đó "
" Canh gà hầm hạt sen rất bổ đó bác sĩ dặn tôi đi mua mấy cái này cho cô đấy "
" Cảm ơn cậu "
" Vậy mau ăn đi "
Bạch Hàn từ từ bê một thìa canh thổi rồi bón cho Tiểu Mận.
^^^^^^
Bạch Dương mấy hôm không thấy Tiểu Mận đâu nên cậu vô cùng tức giận.
" Tôi sẽ không để cô chốn đâu. Tôi sẽ đi tìm cô bằng được "
Mấy ngày Bạch Hàn bên cạnh chăm sóc Tiểu Mận. Một người vốn nóng nảy lạnh lùng nay trở nên thật ấm áp.
" Bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của cô đã đỡ hơn rồi ngày mai có thể ra viện rồi "
Ở cung điện nhà họ Bạch.
" Hừ Bạch Hàn dạo này đi đâu vậy quả gia "
" Thưa cậu dạo gần đây Bạch Hàn thiếu gia thường tới bệnh viện ạ "
" Vậy ư?"
" Vâng "
" Bà có biết nó tới đó làm gì không?"
" Dạ tôi không biết thưa cậu"
" Hừ "
Bạch Dương tay cầm chén rược lắc qua lắc lại. Ánh mắt đầy sắc sảo. Cậu suy nghĩ gì rồi cười khểnh.
" Tôi cảm nhận được cô đang ở rất gần thôi Tiểu Mận "
Lúc này Bạch Hàn vừa đưa Tiểu Mận ra khỏi viện thì từ xa Bạch Dương lao tới nắm lấy tay Tiểu Mận.
" Bạch Dương?"