Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

chương 17: 17: lão tứ cố gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngươi đồ ngốc này, còn không chạy nhanh lên!” Trong lòng Trần thị cũng sợ hãi, bên trong đó không có động tĩnh gì cả, đoán chừng không chết người, nhưng lát nữa có chết người hay không thì không biết.

Hiện giờ không đi, chẳng lẽ còn ở đây để cho người tính sổ hay sao? Người ném cục đá là bà già chết tiệt kia, chuyện giết người đền mạng này không thể chịu thay được.

Cố Đại Giang ngây ngốc bị Trần thị kéo về nhà, hai vợ chồng còn không dám lên cả thượng phòng để ăn cơm trưa.

Ngoài cửa có người tản đi, có người không yên tâm tiến lên gõ cửa, cũng có người định tìm hiểu tình huống.

Nhưng cổng luôn đóng chặt, bên trong không truyền ra động tĩnh gì cả, nghe được một lúc mọi người đều tan tác.

Mọi người đoán, có thể đã bị nện trúng người nhưng không quá nghiêm trọng.

Kia là cục đá nặng hơn hai lạng, trên người bị nện trúng đều không dễ chịu gì, nhà Toàn Phúc này thật đúng là có dũng khí.

Buổi trưa nay lại nhiều thêm một chuyện để bàn tán.

Ai ngờ trong viện, Cố Phán Nhi nháy mắt ra hiệu buông Cố Thanh ra, tỏ vẻ mọi việc đã giải quyết.

“Ngươi con mụ điên này, tất cả trên tay đều là đất!” Cố Thanh nhổ nước miếng, phun ra không ít đất, không khỏi trừng mắt lườm Cố Phán Nhi: “Ngươi thật bẩn!”

“Nhìn nương ngươi đi!”

Cố Thanh hừ một tiếng, chạy tới xem An thị.

Cố Phán Nhi giơ móng vuốt lên nhìn xem, khóe miệng co quắp, đầu tường này quá bẩn, làm hại tay nàng đều bẩn.

An thị thật sự bị hù sợ, vừa nức nở vừa sợ hãi nói: “Hiện giờ phải làm sao?”

Cố Thanh nhìn Cố Phán Nhi.

Cố Phán Nhi bị nhìn đến chẳng hiểu ra làm sao: “Nhìn ta làm gì? Nên làm gì thì làm đó.”

Cố Thanh nhíu mày: “Nên làm cái gì?”

Cố Phán Nhi mặt mày hớn hở nói: “Tự nhiên là giết gà giết thỏ nấu cơm, chẳng lẽ các ngươi không đói bụng sao? Nhanh lên, là định lột da hay nhổ lông, có cần ta hỗ trợ không, kỹ thuật lột da của ta còn tạm được.”

“…” Mẹ con hai người cùng run rẩy.

An thị lau nước mắt, yếu ớt nói: “Vẫn nhổ lông đi, nương đã đun sôi nước rồi.

Tự nương làm là được, con đi nghỉ ngơi một chút đi!” Không khỏi nói thầm trong lòng, lột da thật lãng phí, tuy rằng con dâu này bình thường chút, nhưng vẫn là kẻ ngốc, không biết sinh hoạt.

Cố Thanh khinh bỉ liếc nhìn Cố Phán Nhi, hừ lạnh, nói với An thị: “Nương, con tới giúp nương!”

Hai mẹ con hết sức hài hòa bắt đầu làm việc, lưu lại Cố Phán Nhi ở đó co giật, tiểu tướng công có ánh mắt gì vậy, có còn định lăn lộn nữa không?

Nhà Toàn Phúc ở sát vách.

Sau khi Chu thị về đến nhà, càng nghĩ càng cảm thấy không quá yên tâm, nếu như quỷ đoản mệnh kia thật sự bị một cục đá của mình đập chết, vậy đâu được? Chu thị cũng không rõ cục ném cuối cùng kia có phải là cục đá hay không, nhưng rất lớn rất nặng, nghe tiếng kêu của bên trong đó, đoán chừng là cục đá.

Nhưng đừng nện trúng đầu.

Cố lão gia tử đang kiểm tra lúa giống, tuy rằng cất giữ rất tốt, nhưng hắn vẫn không yên tâm lắm, dù sao chuyện này có liên quan đến thu hoạch một năm, hắn cũng nhìn thấy hành động khác thường của Chu thị, nhưng không quá mức để ý, dù sao bà già này thỉnh thoảng lại làm ra một chút chuyện, đều sẽ không yên ổn.

“Ông nó, ông nói thằng nhãi nhà Đại Nha ngốc sẽ không có chuyện gì chứ?”

Ông cụ nhặt một hạt kê lên bỏ vào trong miệng nếm thử, không thèm để ý nói: “Có thể có chuyện gì, tuy rằng thân thể của đứa bé kia hơi yếu, nhưng không đến mức là một kẻ đoản mệnh.”

Chu thị vừa nghe, biết ông cụ còn chưa biết chuyện mình dùng cục đá nện người, tròng mắt láo liêng, do dự không biết có nên nói ra hay không, nàng liếc xéo túi hạt giống: “Ông cả ngày lần mò mấy thứ này, không sợ sờ hỏng chúng nó sao!”

“Bà thì biết cái gì, cả ngày chỉ biết ồn ào.”

“Ta không hiểu, ông hiểu chắc!”

Chu thị liếc xéo ông cụ, xuống giường, lắc mông đi về phía phòng lão tứ.

Chuyện này hỏi người khác Chu thị không yên tâm lắm, không bằng tìm lão tứ thương lượng xem sao.

Lão tứ Cố Đại Hồ là con út, khi điều kiện trong nhà tốt có đưa hắn đi tư thục hai năm, Cố Đại Hồ cũng không chịu thua kém, nhận được chữ còn xem như tính toán sổ sách không tồi, làm tiểu nhị kiêm nửa ông chủ cho người ta ở trên trấn, bình thường vừa tính toán sổ sách lại bán đồ, một tháng tiền công ba trăm văn.

Cố Đại Hồ từng định thi tú tài, đáng tiếc chi phí đi học quá lớn, trong nhà chỉ cung cấp cho hắn hai năm rồi không muốn cung cấp nữa.

Nói không oán là không có khả năng, nhưng lại oán thì có ích lợi gì, tiền không ở trong túi của mình.

Liễu thị thêu thùa, cảm thấy bàn hơi rung, khom người nhìn xem, thấy bàn chân cao chân thấp, nên tiện tay cầm lấy quyển sách được Cố Đại Hồ đặt ở trên mặt bàn, định kê chân bàn.

Cố Đại Hồ lập tức cướp về: “Sao nàng lại lấy sách của ta để kê chân bàn chứ hả!”

Liễu thị liếc mắt: “Dù sao chàng cũng đã đọc nát rồi, kê chân bàn thì sao chứ? Hơn nữa, chàng giữ lại chỗ sách nát này có tác dụng gì? Lại không đi học nữa.”

“Ta lưu lại cho nhi tử dùng không được sao?”

Cố Đại Hồ bất mãn bĩu môi nói một câu, cẩn thận ấn phẳng trang sách bị lật giở đến cong lên, sau đó đặt vào trong ngăn tủ khóa lại.

“Phòng trộm à?” Liễu thị lại trợn trắng mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio