Đôi khi... khi làm Quỷ...
Tôi cũng phải phá luật...
Không phải lúc nào cũng có thể hành động cứng nhắc...
Hãy rung động trước một trái tim yếu mềm...
——————————–
Trở về nhà, nó đã nghĩ mãi... Cầm chiếc dây chuyền mang hình thánh giá trên tay, con nhóc lại nghĩ đến nụ hôn của hắn. Một nụ hôn... thực chất... mang ý nghĩa phục sinh. Có lẽ, hắn hôn mình... cũng chỉ là để chữa lành vết thương trong cơ thể mà thôi. Nhưng đối với nó... đó còn là một nụ hôn đầu tiên trong đời... một nụ hôn tuyệt vời trước sự chứng kiến của bao người... còn nó – thì nằm trong quan tài -__-"! Dù sao thì cũng lãng mạn lắm, vì con bé đã được mặc bộ đồ của công chúa, được hôn bởi một " hoàng tử " và được nằm trên một chiếc... quan tài trải đầy hoa hồng... rất là " romantic ".
" Hưm... vậy nên... có nên cám ơn hắn vì tất cả những chuyện vừa qua không nhỉ?! "
Nghĩ vậy, nó liền bật dậy khỏi giường, rồi lóc cóc chạy sang phòng hắn... giữa đêm khuya.
" Cốc cốc cốc... " – Con bé rụt rè gõ cửa.
" Ai đó?! " – Tiếng Yul từ bên trong vọng ra.
" Là tôi đây... " – Con nhóc thở ngập ngừng... càng nghĩ, nó lại càng run.
"... Hửm?! Xư Bi hả?! " – Vừa dứt lời, Yul liền bấm một nút trên chiếc điều khiển đa năng khiến cánh cửa của hắn bất ngờ mở toang...
Con bé ngỡ ngàng bước vào... thì thấy Yul đang nằm xem... "XXX".
Toát hết cả mồ hôi, nó vội vàng quay ngoắt mặt đi... tim đập thình thịch.
" Trời ạ! Cái tên đáng ghét này!!! Sao ba cái thứ phim lăng nhăng như vậy mà hắn cũng dám xem cơ chứ!!! Bảo sao hôm nào cũng nghe thấy mấy cái tiếng động lạ... Thiệt tức chết!! " – Con nhóc vừa quay ngoắt mặt ra ngoài cửa, vừa lầm bầm...
- Có chuyện gì vậy?!
Lấy hết vốn cam đảm của mình đang có, nó cố gắng quay ra... rồi cúi gầm mặt xuống...
- À... tôi muốn... cám... cám...
Thấy nó lắp bắp, Yul chợt chen lời... khiến Xư Bi như được giải thoát.
- Sao?! Muốn cám ơn tôi hả?! Vậy thì không cần rụt rè vậy đâu, cứ ngủ lại đây một đêm là được...
Nói rồi, hắn lại đặt tay lên chiếc giường êm ả, vừa vỗ vỗ vừa tỏ vẻ muốn mời nó lên... Thậm chí, Yul còn nhoẻn miệng cười nham hiểm, ánh mắt hắn như chuẩn bị phát tác bùa mê...
- Quên cái chuyện ấy đi! Anh đúng là đồ khỉ gió!!! Bản chất xấu xa thì không bao giờ thay đổi được mà!!! Người như anh thì khỏi cần cám ơn!!! Mắc công!! Tạm biệt!!
Nói rồi, nó đùng đùng gắt lên rồi chạy vội ra khỏi phòng, nhưng tiếng Yul đột ngột vang lên khiến nó như bị kéo với lại...
- À mà này... ngày mai...
" Ngày mai?!! " – Yul biết ý định trong đầu của mình rồi sao, đúng là đồ xâm nhập bất hợp pháp =.="!!!
- Cô còn nhớ thỏa thuận giữa chúng ta chứ?! Ngày mai nhớ chuẩn bị cho cẩn thận để đi dự tiệc cùng tôi đấy! Đừng có mà bỏ trốn!
" Hừ... thế mà cứ tưởng... rút cục thì cũng chỉ vì cái thỏa thuận đáng ghét đó mà thôi!!! " – Nghĩ rồi, Xư Bi đóng rầm cửa lại, trước khi nó gắt lên tức tối.
- Biết rồi!! Đồ lắm chuyện!!
" Không lắm chuyện thì cô quên mất đấy... Cô ngốc ạ! Tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì sao " – Xư Bi đi rồi, chỉ còn lại mình Yul trong căn phòng vắng. Nhìn theo bóng con bé, hắn lại khẽ mỉm cười...
........................................
" Hừ!!! Thế mà mình còn định rủ hắn đi chơi cơ đấy!!! Đúng là cái tên lang sói ấy thì không bao giờ nghĩ được chuyện gì tốt đẹp mà!! Không xxx thì cũng lên giường... mắc ói mất thôi >""
...............
Sáng hôm sau, ngay khi vừa đặt chân bước tới cổng trường, một đám bạn đã chạy ra chào nó... Và đi đến đâu cũng vậy, mọi người đều quay ngoắt ra chào con bé, có vẻ hứng khởi lắm...
- Ha!!! Xư Bi à!! Hôm nay trông bạn đẹp quá!!!
- Vở kịch hôm qua đúng là rất tuyệt đấy!
- Anh Yul đâu rồi?! Hai người không đi cùng nhau à?!
- Cuối tuần này nhà mình tổ chức tiệc, bạn cùng tham gia nhé!
- Xư Bi... vào câu lạc bộ của mình đi!!!
Vừa đi, nó vừa bị mọi người bâu dính lấy như một con mồi ~__~!. Tất cả là vì dư âm của vở kịch hoành tráng hôm qua sao?! Hay còn một nguyên nhân sâu xa nào khác nữa?!
............................
Vừa bước vào lớp, nó đã thấy cả một hàng băng rôn trải chi chít khắp tường, mang tên " Chúc mừng công chúa Xư Bi xinh đẹp!! " để chào đón con bé. "Không biết là vụ gì nữa, nhưng thế này thì tôi chết mất!!!"... nó thầm lầm bầm.
Tóm thằng Đầu Heo lại một góc, con bé nheo mắt nhìn.
- Thế này là sao vậy?!
- Ấy... từ từ đã nào! Tụi tớ chỉ muốn chúc mừng thôi mà...
- Hả?! Chúc mừng?! Mà chúc mừng cái gì??!!!
Con nhóc vừa dứt lời, cả lớp lại nhảy ầm lên sung sướng...
" Ha ha ha!!! Nhờ thành công vang dội của vở diễn, mà thầy hiệu trưởng và tập đoàn ban giám khảo đã quyết định tài trợ cho trường ta đi du lịch rồi đó!!! "... Vừa nói, tụi nó vừa nhảy cẫng lên rồi hét ầm thích thú...
" Vui lắm sao?! " – Nó khẽ chau mày trước thái độ... thái quá của tụi bạn.
Bỗng, tiếng một đứa con gái lại dịu dàng vang lên từ phía sau lưng nó... đó là Chan.
- Phải vui chứ! Vì tớ nghe nói đó là một phần công lớn của bạn mà!
- À... ừ... ừm... – Xư Bi khẽ cúi đầu gật gù cho qua chuyện.
Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, Chan vẫn tiến gần tiếp cận.
- Mà bạn là học sinh mới tới à?! Trông bạn lạ quá! Tớ tên là Chan!
- Còn tớ là Na Xư Bi!
- Cái tên hay quá ^^! Bạn có thể ngồi cùng mình?!
Nghĩ tới lời mời lúc trước, Xư Bi lại khẽ giật mình, rồi vội tránh né... nó không muốn " vở kịch bi thảm " lại tái diễn như lúc trước...
- Hì... thôi! Có lẽ là mình đã tìm được chỗ khác rồi ^^!
..........................
Ngày hôm nay, nó phải về nhà thật là sớm, đúng y như lời hắn nói, thậm chí con bé còn chẳng được lang thang nơi thư viện nữa. Trống tan trường vừa dứt điểm, chiếc xe Limo cùng bác tài xế điển trai râu dài đã xuất hiện lù lù ngay trước cổng khiến nó lại thở dài chán nản.
Trở về nhà, tất cả mọi người đều đùng đùng ra đón, rồi còn chưa kịp ú ớ gì, con bé đã bị kéo tuột vào một căn phòng – mang tên Trang Điểm.
Và phòng tên sao thì người vào cũng sẽ bị " hành hạ " y như vậy...
Từ công đoạn truốt lại đầu tóc cho đến chọn lựa trang phục, nó đều được các nhà chuyên gia lo hết một cách kỹ càng. Trang điểm thì tần mần lâu gần chết, chỉ ngồi trên một chiếc ghế tựa xoay thôi mà nó bị " quay " đi khủng khiếp.
Kết thúc màn trang điểm, cũng là lúc một " con vịt hấp " được ra lò...
Không hiểu hắn đã đứng chờ ở bên ngoài được bao lâu, mà ngay khi vừa nhìn thấy nó... thì cái vẻ mặt lạnh lùng đó... thoáng chút ngạc nhiên cũng bắt đầu phải chuyển sang ngỡ ngàng... Yul mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng mà rất chi là lãng tử, có vẻ đó cũng là một nụ cười mang ý nghĩa hài lòng.
Thấy Yul cứ đờ người ra mà ngắm nhìn, con nhóc lại mạnh dạn tiến lên vài bước, rồi cố gắng nhún tới gần sát mặt hắn, vẫy vẫy tay...
- Hey!!! Cái tên ngốc kia... làm gì mà như người mất hồn thế hả?!!!
Chợt nhận ra con nhóc đã kề ngay sát mặt mình... Bất ngờ, hai má Yul lại nóng bừng lên trông thấy, trái tim lạnh lẽo của hắn cũng bất giác đập lên thình thịch. Vội vàng đẩy nhẹ con bé ra xa khỏi người mình, Yul vờ tỏ vẻ không hài lòng rồi quay sang quát tháo...
- Yà!!! Mấy người làm ăn cái kiểu gì đấy hả?!! Chỉ có thể biến từ con vịt hóa thành con ngan thế này thôi sao??! Coi chừng tôi đuổi việc hết đấy!!!
Vừa nghe thấy Yul mắng, mấy bà chuyên gia chợt co rúm người lại, rồi lắp bắp thanh minh...
- Xin... xin lỗi cậu chủ!!! Nhưng chúng tôi đã làm hết khả năng của mình rồi... Vả lại, cô ấy trông cũng rất tuyệt mà...
- Tuyệt... tuyệt cái...
Yul vừa mở miệng, còn chưa kịp quát thì con bé đã vội lườm...
- Anh định nói... cái là cái gì cơ??!!!
Thấy thế, hắn lại giả vờ làm ngơ...
- À... cái... cái... chẳng cái gì cả!!! Thôi chuẩn bị đi nhanh lên! Vì cô mà mất thì giờ quá!!!
Nói rồi, Yul lại đùng đùng nổi giận, hắn vội bước đi thật nhanh để khỏi phải đối mặt con bé... Mặt đỏ bừng.
Xư Bi khẽ nhìn theo, rồi nó lại bĩu môi... phì cười – "" Xí! Cứ làm trò! ".
........................................
Bước đến lâu đài cổ cũng là địa điểm tổ chức cuộc party. Tất cả mọi người đến đây trông đều quý phái quá, nhưng mà có lẽ là nó và hắn trông cũng không đến nỗi tệ – con bé thầm nhủ cho an lòng.
Vừa bước xuống xe, Yul đã mở cửa cho con bé, rồi lịch thiệp chống tay sang một bên để cho nó khẽ vòng vào. Đi cùng Yul hôm nay, nó lại chợt trở nên bẽn lẽn, và nó cũng thấy Yul lịch thiệp hơn hẳn vậy ( toàn lừa tình thôi quot;).
Yul và nó khoác tay nhau từ từ tiến vào phòng, nhưng vừa bước tới đại sảnh, tất cả mọi người đã quay ngoắt ra nhìn tụi nó, đám phóng viên thì bấm máy chụp hình choanh choách khiến Yul phải khẽ chau mày, may mà có mấy ông vệ sĩ kịp thời ra chặn lại rồi rước hai người an toàn vào trong.
Yul đi tới đâu, các quý bà cũng phải khẽ xì xào... và con bé cũng vậy, nó khiến các quý ông đều phải trầm trồ ngưỡng mộ. Bỗng, một lão già quý tộc từ đâu xuất hiện, nói chuyện với Yul một lát thì lại quay sang, mở lời muốn mời nó nhảy...
"Hu hu!!! Biết tính sao đây?! Trông ông ta dê quá à!! " – Con bé khẽ nhăn mặt khi bắt gặp ánh mắt háo sắc của lão ấy, nhưng mà nó vẫn phải cười cười...
Đang loay hoay còn không biết phải ứng xử ra sao, thì may thay, Yul kịp thời chặn lại. Hắn vội vàng nắm lấy tay con bé, lịch thiệp từ chối " ông già " rồi vội vàng kéo ra cùng nhảy...
" Xin lỗi! Cô ấy là vợ tôi! " – Lời nói đó, như khắc sâu vào trái tim nó, khiến con bé chợt cảm thấy rung động một cách lạ lùng...
Dưới ánh đèn màu vàng êm dịu, Yul nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay con bé, còn tay kia đặt nhẹ vào bên hông, và đôi chân thì bắt đầu di chuyển như mọi người...
Đối mặt với Yul trong điệu nhạc, nó lại thấy trống ngực mình chợt đập liên hồi... nhưng con bé lại bối rối.
- Yul... tôi... không biết nhảy...
Mặt Yul lúc đó... phải nói sao nhỉ... đột ngột tái sầm lại. Nhưng chỉ thoáng vài giây, Yul chợt nghĩ ngay ra cách giải quyết. Bất ngờ, hắn vòng tay ra đằng sau, rồi ôm trầm lấy cả người nó... khiến con bé phải trố mắt quẫy ra. Giữ chặt Xư Bi trong lòng mình, Yul vội vàng cúi xuống sát mặt nó, rồi thì thầm bên tai con bé.
" Nếu cô không muốn mất mặt thì hãy lặng yên đi, đừng có mà giãy nảy lên như thế... "
" Nhưng... anh... " – Mặt nó bất giác nóng bừng, cũng giống như Yul vậy... nhưng hắn đang cố giấu đi cảm xúc thực của mình, vì Yul là một người khó hiểu như thế mà.
" Hãy thả mình theo điệu nhạc, lắng nghe, và đưa đẩy bước chân, chỉ cần ôm tôi thôi... " – Nói rồi, hắn lại đột ngột tóm lấy tay con bé, rồi nhẹ nhàng đặt ra đằng sau lưng mình... khiến nó ngượng ngùng khẽ rụt lại... nhưng rồi đành để im.
.............................
Thả mình trong tiếng nhạc du dương, nó như lặng im trìm mình vào khung cảnh, tưởng chừng như không muốn mở mắt ra nổi nữa... Cho đến khi, con bé bất giác chợt nghe thấy tiếng khóc đâu đây... đó là tiếng khóc của một đứa bé...
" Mẹ ơi!!! Mẹ đâu rồi!!! Hu hu hu!! Sao mẹ lại bỏ con!! "...
Nghe đến đây, con bé chợt giật mình tỉnh lại. Bỗng, nó mở tròn mắt ra, rồi cố gắng nhìn vội xung quanh để tìm đứa bé.
- Cô làm sao thế?!
- Có một đứa bé...
-?!
...................
Nói rồi, nó đột ngột dừng lại, không nhảy nữa... mà tập trung đi tìm đứa bé thì hơn. Nghĩ vậy, Xư Bi vội vàng chạy đi, nó để ý khắp nơi... cho đến khi... thấy một vong hồn đang khóc!!!
Xư Bi bàng hoàng đứng lại, cả người nó như cứng đờ, rồi sững sờ trước cảnh tượng đó. Nó thấy... một hồn ma đang khóc!
Cô bé trông tội nghiệp lắm, nó nằm gục ở một góc bàn, cả người co ro không sức sống... Tiếng khóc cứ mỗi lúc một cất lên, như xé tan tâm hồn của Thiện Quỷ.
Lặng lẽ bước lại gần, Xư Bi tò mò ngồi xuống rồi khỏi con bé.
- Em tên là gì?!
Con bé khẽ khóc nấc lên rồi ngập ngừng trả lời câu hỏi.
- YuZu...
Xư Bi mỉm cười, rồi nó nhẹ nhàng cúi xuống gần hơn, cố gắng trấn tĩnh tâm hồn non nớt của con bé bằng một nụ cười thân thiện.
- Sao YuZu lại ở đây! YuZu ra ngoài này với chị nhá...
Nói rồi, Xư Bi lại đưa một bàn tay của mình ra, tỏ vẻ muốn mời con bé... nhưng nó lại có vẻ lúng túng, dường như nó đang sợ... sợ vì một cái gì đó mơ hồ...
- Không sao đâu... chị sẽ không làm hại YuZu đâu mà...
Vừa nói, Xư Bi lại vừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay con bé, rồi nhấc bổng nó ra ngoài bằng một cái ôm ấm áp.
- Thấy không! Chị Xư Bi không muốn làm hại em đâu mà. Bây giờ thì trả lời chị một câu này nhé!
Con nhóc khẽ gật gật đầu, rồi Xư Bi lại nói tiếp.
- Sao em lại ở đây?! Mẹ em đâu rồi?!
Vừa nhắc đến hai chữ " mẹ em ", bỗng, con bé lại khóc òa lên rưng rức...
- Mẹ YuZu... Hức!! Mẹ bảo YuZu ở lại đây... rồi mẹ không trở lại... mẹ bỏ YuZu đi rồi!! Hức hức!!!
Bất giác, không kiềm nổi cảm xúc của mình, Xư Bi lại ôm trầm con bé trong tay, rồi xoa nhẹ vào lưng nó.
- Thôi nào, YuZu đừng khóc! Bình tĩnh kể chị nghe nhé...
...........................
Sau một hồi kể lể, cuối cùng con bé cũng đã cho Xư Bi biết mọi đầu đuôi câu chuyện. Đúng lúc đó thì Yul cũng xuất hiện, hắn giật mình khi nhìn thấy đứa trẻ đang đi cạnh con bé.
- Cô chạy đi đâu mà mất cả xác thế hả!! Làm tôi... hơ...
" Một hồn ma!!! " – Bất ngờ, Yul hét toáng lên khiến cho cả hai đứa đều giật mình.
- Một hồn ma!! Sao nó lại ở đây?!! Sao cô còn không nhanh tay bắt nó đi!!!
- Anh làm ơn im lặng đi một chút có được không!!
Bất ngờ, Xư Bi quát thẳng vào mặt hắn khiến Yul khẽ sái lòng... " Ừ ừm... nhưng nó là sao chứ?! " – Yul nói ngập ngừng.
- Một cô bé bị bỏ rơi...
Nói rồi, nước mắt của con bé lại khe khẽ rơi, vô tình, nó chợt nhớ lại những ngày trước kia, những ngày nó bị ông bố đày đọa, nhốt kín trong phòng rồi đột ngột đem ra trao đổi như một thứ hàng hóa. Những ngày hôm ấy, nó đã từng thấy hận lắm... Vì vậy, nó lại càng cảm thông đối với YuZu. Nhưng dường như nước mắt của Xư Bi cũng không khiến cho Yul tin vào câu chuyện của con bé kia hơn là mấy.
Nó bảo rằng nó bị mẹ bỏ rơi lại đây, rồi nó lại muốn Xư Bi đi cùng nó đến một nơi tăm tối để tìm mẹ, đó là một đường hầm chạy ngầm đã bị bỏ hoang từ lâu... bốc mùi và ẩm thấp. Có lẽ, với khả năng của Xư Bi thì chưa đủ để nhận ra, nhưng đối với Yul... hắn thấy rõ được mùi hắc ám.
Vẫn tiếp tục đi theo bước chân dẫn lối của một hồn ma nhỏ tuổi, nó nói " mẹ em bỏ em lại ở chỗ này... ". Nói rồi, bất thình h, nó chạy thẳng tới chỗ đường ray, nơi có một chiếc tàu hỏa đang vù vù lao tới...
Xư Bi giật mình, mắt con bé như lóa lên vì ánh đèn tàu, rồi chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, nó vội vàng quên mình lao thẳng vào đường ray để cứu lấy đứa bé...