“Tiểu Niệm ngủ rồi à?” Phù Dung nghe bà Nghiêm nói như vậy thì có chút thắc mắc.
Không phải khi nãy Niệm Thâm còn ngồi coi phim hoạt hình à, sao lại ngủ nhanh được thế nhỉ?
Bà Nghiêm nói xong câu đó thì đã chui lại vào trong phòng, khóa trái cửa không cho ai bước vào.
Từ Ngưng Viên thì vẫn điệu bộ bình thản như vậy, nhún nhún vai mà nói tiếp:
“Mẹ tôi bảo ngủ rồi thì chắc đúng thôi.
Cứ để con bé ngủ với mẹ tôi một lát đi.
Dù sao thì hôm qua tiểu Niệm mới bị sốt mà, hôm nay chắc chưa khỏe hẳn đâu.”
Từ Ngưng Viên nói một cách hợp tình hợp lý, Phù Dung vẫn còn có chút hoài nghi trong lòng nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.
Mạc Tử Thâm thì khỏi phải nói, mặt mũi đã trở nên đen thui.
“Vậy chiều…”
Mạc Tử Thâm định mở miệng bảo anh dẫn Phù Dung đi trước, chiều quay lại đón Niệm Thâm thì Từ Ngưng Viên đã chen ngang.
“Phù Dung, không phải khi nãy em bảo muốn đi đến cục cảnh sát sao? Đi thôi.”
“Hả?”, Mạc Tử Thâm bị câu nói của Từ Ngưng Viên làm cho quên mất đi suy nghĩ ban đầu, lập tức nhìn Phù Dung thắc mắc:
“Em tới cục cảnh sát làm gì?”
“Bên đó báo đến xác nhận manh mối mới có được.
Đi nhanh thôi”, Từ Ngưng Viên thay Phù Dung trả lời rồi kéo tay cô mà bỏ đi trước.
Phù Dung chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã bị kéo ra khỏi cửa nhà.
Ủa? Khi nãy cô bảo với Từ Ngưng Viên là đến cục cảnh sát luôn bây giờ à? Phù Dung tự cảm thấy hoang mang.
“Này, tôi đi theo với.”
Mạc Tử Thâm không cam tâm bị bỏ rơi lại phía sau, nhanh chóng chạy vọt lên trước.
Anh tranh thủ lúc Từ Ngưng Viên đang mở cửa phụ cho Phù Dung ngồi vào thì đã nhanh chân leo lên xe của Từ Ngưng Viên.
“Cạch.”
Cánh cửa đóng lại, Mạc Tử Thâm và Phù Dung ngồi hoàn chỉnh trong xe, Từ Ngưng Viên lại đang đứng ở bên ngoài.
Mạc Tử Thâm còn hạ cửa kính xe xuống, nhìn Từ Ngưng Viên mà trêu tức:
“Tôi mượn xe anh chở Phù Dung đi trước nhé.
Bye bye.”
Mạc Tử Thâm vừa dứt lời, tiếng động cơ xe gầm rú rồi chiếc xe chạy vụt đi ra khỏi sân biệt thự Từ Gia, để lại Từ Ngưng Viên đứng lại đầy giận dữ.
Cái tên điên Mạc Tử Thâm đúng là trò gì cũng có thể làm ra được.
Hắn ta vậy mà có thể dám cướp xe của anh?
Lãnh Khiêm lái một chiếc xe đến bên cạnh, nhìn gương mặt lạnh lùng của Từ Ngưng Viên, ngập ngừng nói:
“Sếp à, hay là anh lên xe của tôi đi.”
Từ Ngưng Viên liếc mắt nhìn sang một cái.
Lãnh Khiêm lập tức sợ hãi mà im bặt.
Sao anh có lòng tốt mà lại bị đối xử như thế này chứ? Lãnh Khiêm cảm thất số của mình thật khổ.
Chiếc xe chở Phù Dung đã khuất dạng từ lâu, nếu Từ Ngưng Viên không mau đuổi theo thì có khi bọn họ đến cục cảnh sát luôn rồi mất.
Từ Ngưng Viên không còn cách nào khác, hặm hực, mở mạnh cửa xe của Lãnh Khiêm ngồi lên rồi ra lệnh:
“Lái đi.”
Lãnh Khiêm lập tức làm theo, không dám chần chừng một khắc.
Mạc Tử Thâm liếc nhìn qua kính chiếu hậu, không thấy bóng dáng chiếc xe nào đuổi theo thì lập tức trở nên đắc ý.
“Hừ, đáng lắm, dám tranh vợ con với tôi hả?”
Chiếc xe vẫn đang được duy trì ở tốc độ nhanh nhất, Mạc Tử Thâm muốn có thể cắt đuôi Từ Ngưng Viên càng lâu càng tốt.
“Tử Thâm, khi nào thì anh mới trưởng thành được hả?”
Phù Dung bật cười.
Những trò ấu trĩ của Mạc Tử Thâm cô đã từng chứng kiến không ít.
Nhưng hôm nay khi Mạc Tử Thâm giở trò cướp xe của Từ Ngưng Viên thì Phù Dung vẫn cảm thấy bất ngờ.
“Khi nào em chịu cưới tôi thì tôi sẽ trưởng thành”, Mạc Tử Thâm nhìn sang Phù Dung, nháy mắt.
“Khi nào anh trưởng thành đi rồi tôi mới cưới anh.”
Phù Dung bĩu môi nói lại.
Ở đó mà hố hàng cô à, còn lâu cô mới mắc bẫy nha.
“Ha ha ha”, Mạc Tử Thâm nghe Phù Dung nói lại như vậy thì cười lớn, “Em nói thật nhé?”
“Hừ, anh có làm được hay không đã rồi nói.
Lúc nào anh cũng chẳng chịu nghiêm túc.”bg-ssp-{height:px}
“Tôi nghiêm túc thật mà.”
Mạc Tử Thâm đột nhiên trầm giọng khiến Phù Dung nhìn sang.
Người đàn ông bên cạnh đã không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như bình thường nữa rồi.
Trong lòng của Phù Dung khẽ lộp bộp một tiếng, cả người trở nên căng thẳng.
Mạc Tử Thâm thấy Phù Dung im lặng thì liếc nhìn qua, thấy bộ dạng sợ sệt của Phù Dung thì lập tức cảm thấy bất đắc dĩ.
Cô nàng này là vậy, mỗi lần anh muốn nghiêm túc đều sẽ là cái dạng như sắp khóc này.
Mạc Tử Thâm thật sự không nỡ khiến Phù Dung khó xử.
“Em không cần sợ.
Tôi chỉ nói vậy thôi, không có ý ép em đâu”, Anh thở dài một tiếng, dùng một tay giữ vô lăng, một tay đưa sang vuốt tóc Phù Dung:
“Việc tôi muốn cưới em là thật.
Nhưng dù em không cưới tôi, tôi cũng sẽ bảo hộ cho em và Niệm Thâm cả đời.
Phù Dung, nếu lúc nào em đã sẵn sàng tiếp nhận tôi thì cứ nói.
Dù bao lâu tôi vẫn có thể chờ em.
Đó là đặc quyền tôi dành riêng cho em.
Chỉ cần em đồng ý.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông, cử chỉ nhẹ nhàng.
Phù Dung cúi đầu xuống nhìn lòng bàn tay mình như một cô bé lầm lỗi đang bị quở mắng.
Cô vẫn không dám đối diện với một Mạc Tử Thâm thâm tình như thế.
Bình thường Mạc Tử Thâm cứ bông đùa, không đứng đắn nên Phù Dung mới có thể thoải mái mà né tránh anh.
Những lúc như thế này, cô vẫn chỉ có thể im lặng.
Mạc Tử Thâm nói muốn tiến đến hôn nhân với cô không phải lần đầu tiên, nhưng Phù Dung vẫn không thể nào đồng ý.
Cô sợ bản thân mình không đủ tốt, sợ sẽ khiến Mạc Tử Thâm bị liên lụy vào cuộc hôn nhân sai lầm, sợ rằng cô sẽ phá hỏng hạnh phúc của anh.
Mạc Tử Thâm xứng đáng có một người vợ tốt hơn cô gấp trăm lần.
“Ngốc.”
Phù Dung vẫn bảo trì im lặng mà suy nghĩ, Mạc Tử Thâm cưng chiều mà mắng một tiếng, sau đó vỗ vỗ lên đầu cô như trấn an.
Anh còn muốn nói thêm câu gì nữa nhưng bỗng gương mặt trở nên tái mét, quay nhìn chằm chằm vào nơi hộc tủ ngay vô lăng.
Mạc Tử Thâm thu tay về, hai tay cầm lấy vô lăng mà siết chặt, tốc độ của chiếc xe khi nãy mới giảm bớt hiện tại đã tăng vọt trở lại.
Phù Dung đang đấu tranh tư tưởng trong lòng, bỗng cảm cảm không khí trong xe không đúng.
Cô lén liếc nhìn về phía Mạc Tử Thâm rồi lập tức ngồi thẳng người dậy, quay hẳn đầu qua mà hỏi:
“Tử Thâm, anh sao vậy?”
Phù Dung cảm nhận được sự thay đổi của người đàn ông bên cạnh thì khó hiểu.
Gương mặt này của Mạc Tử Thâm không hề bình thường chút nào cả.
Phải gặp chuyện gì rất nghiêm trọng thì anh mới có biểu hiện này.
Mạc Tử Thâm không trả lời câu hỏi của Phù Dung, bàn tay đang cầm vô lăng dùng sức nhiều đến mức trắng bệch, gương mặt đanh lại.
Chân mày của Mạc Tử Thâm nhăn lại thành một đoàn, như đang phải suy nghĩ chuyện gì cực kỳ khó khăn.
“Mạc Tử Thâm?”
Phù Dung bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, cô vội vàng chồm qua, chạm tay vào người của Mạc Tử Thâm thì bị anh nạt lớn:
“Ngồi yên.
Đừng chạm vào người tôi.”
Phù Dung lập tức giật mình, vội vàng rụt bàn tay ngược trở về.
Mạc Tử Thâm vẫn không nói gì cả, cứ nhìn chằm chằm phía trước mà chạy.
Gương mặt của anh trở nên cực kỳ căng thẳng, bên trong xe trở nên im lặng chỉ còn tiếng động cơ gầm rú.