Trong căn nhà ở ngoài vùng ngoại ô yên ắng.
Nhạc Thanh Dao đang ngủ yên trên chiếc giường nhỏ, bỗng phía cửa sổ vang lên tiếng lục đục rất nhỏ.
Nhạc Thanh Dao hoảng hốt mà mở mắt ra.
“Ai đó?”
Nhạc Thanh Dao ngồi bật dậy, lớn tiếng hỏi.
Trong lòng tràn đầy sợ hãi, gương mặt trắng bệch.
Phía ngoài cửa sổ vẫn không vang lên tiếng trả lời, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong đêm tối.
Nhạc Thanh Dao nuốt nước bọt, chần chừ một chút rồi bước xuống giường mà đi chầm chậm về phía cửa sổ đó.
Bên ngoài vẫn là một mảng tối đen như mặt.
“Két.”
Đúng lúc này bỗng dưng cánh cửa đó mở bung ra, một bóng người nhảy vào.
Nhạc Thanh Dao sợ hãi mà hét lớn lên.
“Á… Ưm..”
Tiếng hét lập tức im bặt, miệng của Nhạc Thanh Dao bị bịt chặt lại.
Cô mở mắt lên, nhìn người trước mặt đang khống chế mình.
Một người đàn ông tóc bạc, mắt màu xanh ngọc khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Ánh mắt sắc lạnh mang theo uy hiếp bẩm sinh khẽ nhíu lại, uy hiếp Nhạc Thanh Dao phải im lặng.
Nhạc Thanh Dao lập tức hiểu ý mà gật gật đầu.
“Hừ.”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng sau đó mới buông tay ra.
Nhạc Thanh Dao sợ hãi mà lùi về sau mấy bước.
“Ngươi đến đây làm gì?”, Nhạc Thanh Dao cảnh giác mà hỏi người trước mặt.
“Đến thăm cô?”, Người đàn ông nhếch môi, giọng nói châm chọc, “Tôi không có nhàm chán như vậy đâu.
Tôi đến để báo cho cô biết một chuyện, người mà cô căm ghét, tôi đã xử lý rồi.”
Giọng nói người đàn ông lạnh lùng, gương mặt của Nhạc Thanh Dao lại tái thêm một chút nữa.
Người mà cô ghét?
“Phù Dung nó chết rồi sao?”, Nhạc Thanh Dao ngẩng phắt đầu dậy mà hỏi lại.
Con nhỏ đó chết thật rồi? Nhanh như vậy sao?
“Cũng gần là như thế.
Nó hôn mê ba ngày nay rồi, tôi vẫn đang cài người trong bệnh viện.
Nó nằm ở đó thêm một ngày nữa thôi là sẽ đi gặp ông bà ngay ấy mà.”
Người đàn ông ung dung mà ngồi xuống chiếc ghế duy nhất có trong phòng, Nhạc Thanh Dao đứng cách xa hắn, đầy sợ hãi.
Người đàn ông này là ma quỷ.
“Cô hài lòng chứ?”
“Được rồi.
Anh cứ nói thẳng ra là có ý gì đi, không cần vòng vo vậy đâu.”
Nhạc Thanh Dao thật sự không thể chịu nổi cái không khí chết tiệt này nữa rồi.
Cổ họng cô như bịt siết chặt, hô hấp khó khăn.
“Ha ha, thật sự chỉ là đến báo tin tốt cho cô thôi mà.
Không cần phải căng thẳng thế chứ?”
“Làm sao anh có thể ra tay nhanh như vậy?”
Nhạc Thanh Dao nhịn không được mà hỏi lại.
Người đàn ông này rốt cuộc có thân phận như thế nào? Ở nơi ở này của cô, Từ Ngưng Viên đã cho người bảo vệ kỹ lưỡng, vậy mà hắn ta vẫn có thể ra vào như chỗ không người? Yêu cầu giết chết Phù Dung cô vừa mới nói ra hắn cũng có thể thực hiện.
“Tôi làm như thế nào không cần cô biết”, Giọng người đàn ông trở nên lạnh lùng hẳn, hắn ta không thích nghe Nhạc Thanh Dao bắt bẻ mình:
“Chuyện của cô cần phải quan tâm là lấy cho tôi bằng được mười phần trăm cổ phần của TG Fintech.
Một tuần nữa tôi cần dùng đến nó.”
“Mười phần trăm?”, Nhạc Thanh Dao không thể tin nổi mà hỏi lại, “Anh điên à? Làm sao tôi lấy được nó?”
“Từ Ngưng Viên sẽ cho cô.
bg-ssp-{height:px}
Nó chẳng phải đang rất ăn năn, hối lỗi với cô sao? Cứ khóc lóc thảm thương vào, chắc chắn nó sẽ đưa thôi.
Hơn nữa con đàn bà mà nó đang yêu chẳng phải sắp chết rồi sao? Cô cứ tranh thủ vào khoảng thời gian này mà đòi hỏi ở nó.
Chắc chắn sẽ thành công.”
Gã đàn ông nói xong thì cười khục khặc trong họng.
Tiếng cười vang lên giữa đêm tối càng khiến Nhạc Thanh Dao cảm thấy rợn người.
Cô vội vàng vòng tay ôm lấy cánh tay của mình, trả lời vội vàng.
“Tôi biết rồi.
Khi nào lấy được cổ phần tôi sẽ báo.”
“Tốt.
Nhớ lấy.
Cô chỉ có năm ngày thôi, sau nằm ngày nếu cô không lấy được thì…”
Người đàn ông nói tới đây thì im bặt không nói nữa, chỉ có ánh nhìn lạnh lẽo xoáy thẳng về hướng Nhạc Thanh Dao khiến cô run rẩy.
“Tôi… tôi sẽ cố hết sức.”
Nhạc Thanh Dao lắp bắp, quay mặt đi không dám nhìn đối diện người đàn ông.
Không gian trở nên im lặng, Nhạc Thanh Dao không dám động đậy, cũng không dám lên tiếng nữa.
Bên tai vang lên tiếng bước chân thật khẽ, một bóng hình lướt qua, nhảy ra ngoài cửa sổ rồi biến mất.
Vù… vù…
Gió ở ngoài thổi vào khiến cho Nhạc Thanh Dao lạnh run, cô len lén quay đầu nhìn lại về chiếc ghế ban nãy.
Trên ghế đã không còn ai ngồi cả, Nhạc Thanh Dao nhanh chóng bước tới đóng mạnh cửa sổ lại, khóa kỹ, kéo rằm kín mít.
Sau đó cô nàng ngồi bệt xuống sàn nhà, cả người run rẩy.
Bốn năm nay Nhạc Thanh Dao vừa phải phòng hờ Từ Ngưng Viên phát hiện ra mình là giả mạo.
Vừa phải đề phòng người đàn ông này, lại vừa phải lo lắng không biết khi nào Phù Dung sẽ quay trở về trả thù.
Mọi thứ khiến cho Nhạc Thanh Dao sống không bằng chết, cô cắn răng, bật khóc.
Tại sao bọn người đó luôn phải ép cô đến đường cùng?
Nhạc Thanh Dao không thể bao giờ quên được lần đầu tiên gặp được người đàn ông ban nãy.
Hơn bốn năm trước khi cô đang cao chạy xa bay ở trời Âu, Nhạc Thanh Dao gặp được người đàn ông đẹp nhất mà cô từng thấy.
Gương mặt lai giữa Âu với Á, sóng mũi cao, gương mặt góc cạnh, mắt xanh ngọc, tóc bạch kim.
Nhưng chỉ một giây sau đó khi hắn ta nhìn về cô thì Nhạc Thanh Dao đã không còn có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó nữa rồi.
Sau đó bắt đầu là thời gian mà Nhạc Thanh Dao không bao giờ muốn xảy ra.
Thật ra cái mà cô muốn là sống cuộc sống bình an khác, không phải Nhạc Thanh Dao, không liên quan gì tới nhà họ Nhạc, càng không liên quan tới nhà họ Từ.
Nhạc Thanh Dao không hề ham hố gì việc ở bên cạnh Từ Ngưng Viên cả, anh ta là ác mộng đối với cô.
Đến tận thời điểm hiện tại Nhạc Thanh Dao vẫn không thể nào quên được ánh mắt kinh khủng mà năm đó Từ Ngưng Viên đã nhìn cô khi Huy Vũ chết.
‘Nhạc Thanh Dao, cô là đồ giết người.
Từ Huy Vũ chết là vì cô.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.’
Từ Ngưng Viên bảo sẽ khiến cho cô cả đời không có được hạnh phúc? Kể từ Huy Vũ chết quả thật hạnh phúc của cô cũng đã bị cướp mất rồi.
Dù Nhạc Thanh Dao biết Phù Dung và Từ Ngưng Viên yêu nhau, tuy có ganh tị nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ quay trở lại.
Thế nhưng Nhạc Thanh Dao lại bị cuốn vào dòng xoáy định mệnh đó.
‘Phù Dung sắp chết rồi ư? Ha ha, vậy mà nó sắp chết rồi?’
Nhạc Thanh Dao vừa khóc rồi lại vừa cười.
Vì sao cô không thể vui vẻ một chút nào vậy? Phù Dung chết đi nhưng xem ra vẫn còn hạnh phúc hơn cô.
Vì sao Nhạc Thanh Dao cô phải sống trong đau khổ như thế này chứ?