Phù Dung liếc nhìn người đàn ông trước mặt.
Gương mặt yêu nghiệt có thể thu hút bất cứ ánh nhìn của người phụ nữ nào.
Một vẻ đẹp vô thực, thế nhưng ẩn đằng sau vẻ đẹp đó lại là những điều khiến người ta ghê tởm.
“Ồ, nếu tôi nói là không có thời gian thì có thể rời đi được không nhỉ?”
Phù Dung cười khẩy, cái điệu bộ mời như đe dọa này của Carlos Khương Vũ thật quá buồn cười.
Ánh mắt Phù Dung liếc qua chiếc xe màu đen vẫn đang đậu trước mặt cô, chặn kín đường đi.
Trong cửa kính xe màu đen đó, Phù Dung có thể thấy bóng dáng mờ mờ.
“Cô đã biết đáp án rồi thì cần gì phải hỏi lại?”
Giọng nói của Carlos Khương Vũ khiến Phù Dung thu hồi tầm mắt của mình lại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, gương mặt không cảm xúc:
“Vậy thì mời.
Vào quán thôi.”
Phù Dung hất đầu về phía sau, rồi chỉ động xoay lưng đi vào quán cà phê đó.
Carlos Khương Vũ lập tức bước theo sau.
Trên mặt bàn, hai ly cà phê bốc khói nghi ngút, thế nhưng hai người đang ngồi đối diện nhau dường như không hề có ý động tay vào nó.
“Anh muốn nói gì với tôi thì cứ nói thẳng ra đi.
Chúng ta đều là những người bận rộn, không cần vòng vo đâu”, Phù Dung mở lời trước.
“Thẳng thắn lắm”, Carlos Khương Vũ nhếch môi, gật gật đầu, “Tôi thật không ngờ cô có thể chạy nhanh như vậy đấy.
Cô Dung đây thật sự không thể xem thường.”
“Không dám”, Phù Dung khẽ cười, ánh mắt vẫn lạnh băng, “So với anh Vũ anh đây thì tôi vẫn còn kém xa.”
“Tôi thật không hiểu.
Cô đã đồng ý với tôi cắt chức Từ Ngưng Viên, vì sao không thuận theo việc bầu tôi lên vị trí đó? Nếu tôi điều hành TG Fintech, nhất định sẽ không quên cô và DSM đâu.
Chuyện có lợi cho cả hai như vậy thì sao cô lại chối từ?”, Carlos Khương Vũ nhướng mày, ánh mắt màu nâu khẽ híp lại, lộ vẻ nguy hiểm.
Phù Dung hoàn toàn không để tâm đến dáng vẻ gây áp lực của Khương Vũ.
Cô vươn tay, cầm lấy chiếc muỗng bên cạnh, khẽ khuấy đều cà phê ở trong ly.
Rồi lại cất tiếng hỏi ra một câu không liên quan lắm:
“Anh Vũ đây đang đeo lens mắt nhỉ? Vì sao lại phải đeo lens vậy? Chẳng lẽ màu mắt thật của anh không tiện để người khác nhìn thấy hay sao?”
“Cô Dung đang quan tâm đến đời sống cá nhân của tôi sao?”, Carlos Khương Vũ hừ lạnh một tiếng.
“Chà, có vẻ câu hỏi của tôi riêng tư quá rồi nhỉ?”, Phù Dung buông muỗng ra, để dòng nước trong ly tự xoay vòng theo quán tính, đối diện với gương mặt của Carlos Khương Vũ mà nói tiếp:
“Vậy tôi hỏi một câu liên quan đến việc hợp tác giữa tôi và anh.
Anh muốn điều hành TG Fintech để làm gì?”
Ánh mắt Phù Dung như xoáy thẳng vào người anh, cảm giác bí bách này khiến Carlos Khương Vũ phải nhíu mày lại.
“Ý cô là sao? Quyền lực thì ai lại chẳng muốn?”
“Vậy sao? Vì sao tôi lại cảm thấy anh Vũ đối với công ty này lại không chỉ đơn thuần là muốn quyền lực nhỉ?”, Phù Dung chống cằm, tỏ vẻ suy tư, rồi dường như vừa mới phát hiện ra một điều gì mà ồ lên một tiếng:
“Tôi nghĩ rằng mục đích thật sự của anh là hủy diệt Từ Gia đúng không?”
Phù Dung nói xong câu này thì vẻ thờ ơ của Carlos Khương Vũ lập tức bị rút sạch mà thay vào đó là ánh mắt sắc bén, gương mặt đanh lại.
“Sao thế? Tôi nói quá đúng rồi nên không lên tiếng được?”, Phù Dung nhoẻn miệng cười đầy châm chọc:
“Vậy nên, Khương Vũ, anh đừng có mà nói rằng muốn hợp tác với tôi.
Một khi anh có mục đích riêng như vậy, tôi e rằng một lúc nào đó anh cũng sẽ kéo tôi chôn cùng với Từ Ngưng Viên mà thôi.
Đúng không?”
“Cô đã biết được những gì?”
Carlos Khương Vũ rít qua kẽ răng mà nói, cả người đều tràn đầy sự giận dữ.
Phù Dung có thể cảm nhận được, người đàn ông này muốn bóp chết cô ngay tại đây.
“Biết chuyện gì cơ?”, Phù Dung ngạc nhiên mà hỏi lại, “À, tôi chỉ là đoán mò vậy thôi.
Không phải đoán trúng rồi chứ?”
“Cô…”, Carlos Khương Vũ đập mạnh lên mặt bàn, sau đó dường như nhận ra bản thân mình đã thất thố.
Hắn ta kìm mình lại, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh ban đầu:
“Tôi không cần biết cô biết được chuyện gì.
Thế nhưng tôi khuyên cô một câu, tốt nhất là thuận theo ý tôi.
Nếu không thì hãy tự lãnh lấy hậu quả.”
“Đây là anh đang uy hiếp tôi sao?”, Phù Dung nháy nháy mắt, sau đó mím môi tỏ vẻ bất lực:
“Vậy thì cũng chịu thôi.bg-ssp-{height:px}
Bởi vì tôi có người tốt hơn anh để ngồi vào vị trí điều hành của TG Fintech rồi.
Rất xin lỗi anh nhé.”
Phù Dung nói xong thì bật cười, tỏ vẻ hối lỗi.
Thế nhưng trong mắt của Carlos Khương Vũ lại nhìn thấy là bộ dáng đang trêu ngươi anh, chọc tức anh.
“Người phù hợp hơn?”, Carlos Khương Vũ nhắc lại rồi bật cười, lắc lắc đầu như thể suy nghĩ này của Phù Dung quá ngây thơ:
“Cô nghĩ rằng với hai mươi phần trăm trong tay mà đủ để đưa một người khác thay thế Từ Ngưng Viên?”
“Đương nhiên là không đủ”, Phù Dung ngay lập tức nói lại, “Thế nhưng anh đừng quên, còn có Từ Ngưng Viên.
Anh ta bị tước bỏ chức vụ là chuyện chắc chắn phải thực hiện.
Nhưng nếu chọn giữa người tôi đề cử và anh.
Khương Vũ, anh cảm thấy Từ Ngưng Viên sẽ bỏ phiếu cho bên nào đây?”
Phù Dung thu lại nụ cười và dáng vẻ ngây thơ khi nãy.
Cả người toát ra sự ranh mãnh trên thương trường khiến người khác không thể không e dè.
“Được.
Vậy chúng ta cứ chờ xem.
Rốt cuộc thì tôi với cô, ai sẽ thắng.”
Carlos Khương Vũ hầm hừ quăng lại một câu đe dọa rồi quay lưng bỏ đi.
Sắc mặt của hắn ta cực kỳ khó coi.
Người chắn đường hắn, nhất định phải chết.
Phù Dung nhìn theo phía sau lưng hắn ta, rồi thản nhiên mà cầm ly cà phê đã nguội lạnh lên mà nhấp một ngụm.
Carlos Khương Vũ đến bên chiếc xe màu đen khi nãy, mở cửa, ngồi vào, chiếc xe chạy đi.
Trong cái khoảnh khắc mà Carlos Khương Vũ mở cửa xe đó.
Phù Dung đã nhìn thấy rõ được hình dáng của người ngồi trên xe khi nãy.
Người con gái mang mắt kính râm.
“Cạch.”
Ly cà phê đặt lại trên bàn, lực mạnh khiến cà phê trong ly sánh cả ra ngoài.
Phù Dung nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên ngón tay, cả người đều lạnh lẽo.
Nhạc Thanh Dao ơi là Nhạc Thanh Dao, thù mới hận cũ của tôi với chị, xem ra đã đến lúc phải giải quyết dứt điểm rồi.
/Truyện độc quyền trên app ReadMe/FindNovel.
Các web khác đều là ăn cắp.
Hy vọng mọi người đọc truyện ở đúng nơi nó thuộc về./
Phù Dung chờ chiếc xe của Carlos Khương Vũ và Nhạc Thanh Dao rời đi một lúc lâu thì mới rời khỏi quán cà phê.
Cô không đi đến lề đường bắt xe nữa, mà đổi hướng đi về phía con hẻm bên hông tòa nhà của TG Fintech.
Nơi đó có một chiếc xe đang đậu sẵn mà chờ cô.
“Chị Phù Dung, cuối cùng chị cũng đến rồi.
Em lo chết mất.”
Người con gái ngồi trên xe thấy Phù Dung mở cửa ngồi vào thì vội vàng ôm chặt lấy cô mà nói.
Phù Dung bình tĩnh đóng cửa lại, khẽ đẩy cô nhóc ra rồi nói với tài xế.
“Lái xe đi.”
“Chị, chị không sao thật chứ?”
Cô gái ngồi bên cạnh Phù Dung vẫn không yên tâm mà soi mói Phù Dung từ trên xuống dưới, còn kéo Phù Dung xoay qua xoay lại để kiểm tra.
Phù Dung bị xoay đến chóng mặt, vội vàng giữa tay của cô lại, khẽ quở mắng.
“Thu Nhi, em đừng có quậy nữa.
Chờ một lát đến chỗ vắng vẻ rồi chúng ta nói chuyện.
Chị không sao đâu.”