“Thằng điên.”
Từ Ngưng Viên lao đến, dùng một tay siết chặt lấy cổ của Carlos Khương Vũ, nghiến răng mà nói:
“Mày hận tao? Thế thì nhắm vào một mình tao này.
Đồ hèn.”
“Ha ha ha.”
Carlos Khương Vũ vẫn không ngừng cười, lắc lắc đầu đầy khoái trá:
“Mày đang sợ sao? Từ Ngưng Viên, tay mày đang run lên kìa? Mày lo lắng chuyện gì đây? Lo cho con nhỏ sau lưng mày?”
“Khốn kiếp.”
Từ Ngưng Viên càng thêm dùng sức hơn, gân tay nổi hết cả lên.
Trong lòng tràn đầy tức giận.
Những câu nói khi nãy của Phù Dung như lập lại trong đầu anh.
Dù Từ Ngưng Viên biết khi đó Phù Dung chỉ nói để chọc tức anh bỏ đi thôi, thế nhưng anh vẫn cảm thấy sợ hãi.
Phù Dung đã nói, anh chính là nguyên nhân khiến cô phải đau khổ và bất hạnh.
Từ Ngưng Viên hiện tại rất sợ.
Anh sợ rằng điều này sẽ thành sự thật.
Từ Ngưng Viên không muốn Phù Dung bị liên lụy vào ân oán của chính bản thân mình.
Càng không muốn trở thành người gây ra đau khổ cho cô.
“Rốt cuộc là tại sao?”, Từ Ngưng Viên hét lớn lên, mắt trở nên đỏ ngầu, “Tao đã làm gì để khiến mày phải vì trả thù tao mà làm tới mức này.”
“Há há há.”
Carlos Khương Vũ vẫn cười đầy điên dại.
Hắn cảm thấy rất thích một Từ Ngưng Viên như thế này.
Lo lắng, sợ hãi, điên cuồng.
Tốt, tốt lắm.
Đây là hình ảnh mà hắn muốn thấy.
Từ Ngưng Viên phải trải qua hết những cảm xúc mà hắn đã trải qua.
Hắn muốn Từ Ngưng Viên phải cảm nhận được sự đau khổ tột cùng.
“Từ Khánh là bố của hắn ta.
Hắn tên thật là Từ Khương Vũ.
Nếu tôi đoán không lầm, Từ Ngưng Viên, anh phải gọi hắn ta một tiếng ‘chú’ đó.”
Giọng nói người con gái vang lên, rõ ràng, rành mạch.
Từng câu chữ rơi vào tai hai người đàn ông còn lại.
Carlos Khương Vũ cuối cùng cũng đã chịu ngừng cười, gương mặt đanh lại.
Từ Ngưng Viên thì lại sững sờ.
Từ Khánh?
“Thật sao?”
Từ Ngưng Viên buông Carlos Khương Vũ ra, quay đầu nhìn Phù Dung một cách ngạc nhiên.
Ông nội anh đúng là có một người em trai, tên là Từ Khánh.
Nếu Carlos Khương Vũ đúng là con trai của Từ Khánh thì là trưởng bối của anh.
Thế nhưng Từ Ngưng Viên thật sự không hiểu.
Chẳng phải ông Từ Khánh chết vì tai nạn ô tô hơn ba mươi năm trước rồi sao? Cùng lúc đó thì cả nhà đều bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi tất cả.
Cả nhà của ông không một ai sống sót cả.
“Đây có phải là sự thật hay không thì chỉ có một mình Carlos Khương Vũ mới có thể xác nhận được mà thôi.”
Phù Dung mệt mỏi nói.
Mặt mũi cô tái mét, phía sau lưng đau nhói, nóng rực đang từng chút, từng chút bào mòn cơ thể cô.
Những thứ này Phù Dung biết được là do tập tài liệu đã tìm thấy ở trong nhà của Mạc Tử Thâm.
Trong đó Mạc Tử Thâm đã điều tra được nhân thân của Carlos Khương Vũ.
Mẹ của hắn ta là một người phụ nữ ngoại quốc, Phù Dung không có manh mối.
Thế nhưng hai chữ ‘Từ Khánh’ ở mục người cha này, Phù Dung lại có chút ấn tượng.
Phù Dung từng thấy qua ở nhà của Từ Ngưng Viên, trong gia phả của Từ Gia, có xuất hiện cái tên Từ Khánh này.
Phù Dung chẳng qua là đoán mò mà thôi.
Thế nhưng lần trước có từng thử hỏi qua Carlos Khương Vũ, thái độ cay nghiệt của hắn càng khiến Phù Dung chắc chắn về suy đoán của mình.
Thế nhưng đoán vẫn là đoán, nếu cần xác thực, chỉ có người trong cuộc mới nói được.bg-ssp-{height:px}
“Tao nói có đúng không, Khương Vũ?”
Phù Dung nhìn về phía người đàn ông tóc trắng, mắt xanh ngọc đang đứng gần Từ Ngưng Viên.
Hiện tại hắn đã trở lại hình dáng đúng như bốn năm trước mà cô từng gặp.
Phù Dung không dưới mười lần cảm thán về người này.
Vẻ đẹp của thiên thần nhưng lại mang tâm địa của ác quỷ.
“Hừ, tụi mày đang chơi trò nhận người thân à?”
Carlos Khương Vũ dường như đã vượt qua sự bất ngờ về việc Phù Dung biết về thân phận của mình.
Gã ta lại trở về bộ dạng khó đoán của mình, cười cười rồi nhìn về phía Từ Ngưng Viên mà nói tiếp:
“Cháu ngoan của ta à, trước khi nhận mặt người chú này.
Ta thấy cháu nên nhận lại vợ của mình trước thì đúng hơn.”
Carlos Khương Vũ nói xong thì bày ra vẻ mặt vui vẻ.
Phù Dung nghe thấy câu nói đó thì liền siết chặt tay, gương mặt u ám.
Cô biết hắn định nói đến chuyện gì rồi.
Từ Ngưng Viên là người cảm thấy hoang mang nhất ở trong căn phòng này, anh ta thật sự cảm thấy rối rắm, quá nhiều thứ khiến anh phải suy nghĩ, tiếp nhận.
“Vợ?”
“Đúng vậy.
Ha ha, cháu ngoan à, bốn năm trước cháu chẳng phải yêu say đắm lắm sao? Nếu không phải Nhạc Thanh Dao trở về, chắc chắn bây giờ đã là một gia đình hạnh phúc rồi nhỉ? Chậc, chậc, đáng tiếc…”
“Câm miệng.”
Phù Dung không muốn nghe những lời nói điên khùng của gã đàn ông này nữa.
Cô giơ súng lên, bắn một phát vào bên vai lành lặn còn lại của Carlos Khương Vũ.
Viên đạn găm vào da thịt, máu túa ra, thế nhưng Carlos Khương Vũ vẫn không nhăn mặt vào cái.
Vẫn đứng sừng sững mà tiếp tục nói:
“Ha, không phải khi nãy cô muốn Từ Ngưng Viên nhận người thân sao? Ta chỉ là đang giúp nó thôi.”
Phù Dung nghiến răng, định bắn thêm phát nữa thì Từ Ngưng Viên đã bước lên mà chặn tay cô lại.
“Tôi muốn nghe hắn ta nói hết.”
“Anh…”
Phù Dung tức giận, muốn phản bác Từ Ngưng Viên nhưng khi nhìn thấy gương mặt của anh ta thì đột nhiên khựng lại, không thể nói tiếp được.
Gương mặt Từ Ngưng Viên trầm lặng, ánh mắt xoáy thẳng vào mắt của Phù Dung.
Trong đó đang cuồn cuộn sợ hãi và bất lực, anh có một suy nghĩ rất đáng sợ.
Suy nghĩ về những giấc mơ cứ ám ảnh anh suốt bốn năm nay.
“Đúng, đúng, phải nghe cho hết chứ.”
Carlos Khương Vũ càng thêm vui vẻ, hắn ta trúng ba phát đạn, cả người yếu đi nhưng vẫn còn thấy rất sảng khoái.
“Cháu ngoan à.
Cháu có từng nhớ, bốn năm trước, cái người mặt quấn băng kín mít cháu gặp được khi mẹ nuôi của Nhạc Thanh Dao chết?”
Từ Ngưng Viên run lên một cái, cơ hàm cứng lại, tim đau thắt.
Anh nhớ chứ, ánh mắt như nguyền rủa khi đó của cô gái ấy vẫn luôn theo anh.
“Cháu có biết vì sao mặt cô ta bị quấn băng không?”, Carlos Khương Vũ không cần Từ Ngưng Viên trả lời mà tự nói tiếp:
“Bởi vì cô ta bị rạch mặt.
Bị ai rạch mặt? Ha ha, người con gái đó bị chính chị gái song sinh của mình, Nhạc Thanh Dao chính tay rạch nát đó.”
Hốc mắt của Từ Ngưng Viên đỏ lên, môi mím chặt lại.
Anh rũ mắt, không dám nhìn tới Phù Dung đang ở trước mặt.
“Năm đó người con gái bị hủy hoại nhan sắc, mẹ tự sát trước mặt, người yêu nhẫn tâm ruồng bỏ.
Và tại thời điểm đó… cô nàng ấy đang mang thai.
Chậc chậc, thật là đáng thương nhỉ? À, còn nữa chứ, trong cái lúc cô ta đang đau đớn tột cùng như vậy.
Người yêu lại còn bắt cô ta rút máu để cứu người chị gái ác độc của mình.
Rút máu, tương đương với việc giết chết đứa bé, giết chết người con gái đó.
Vậy mà người đàn ông đó vẫn lạnh lùng mà lựa chọn như vậy.
Ha ha, quá độc ác rồi, ác quá rồi.
Nếu như…”
“Câm miệng.”
Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, lần này không phải là Phù Dung mà là Từ Ngưng Viên.
Anh không nghe nổi nữa, điên cuồng lao đến đấm mạnh vào mặt của Carlos Khương Vũ.
Trên mặt anh một vệt nước chảy dài, không rõ là mồ hôi hay nước mắt.
Thật ra, người mà Từ Ngưng Viên muốn đánh bây giờ nhất… chính là bản thân mình.