Bạch Thanh Ngân nghe lời nói của Phù Dung xong thì cả người run lên, nhưng môi vẫn mím chặt đầy khổ sở.
Một lúc lâu sau cô mới mở miệng:
“Phù Dung, anh ấy đã hứa sẽ tự quay trở lại.
Nếu trong ba ngày Carlos Khương Vũ không trở lại, tôi nhất định sẽ tự tay bắn chết anh ấy.
Được không?”
Từ Ngưng Viên đứng một bên nghe những lời này thì lập tức phát hỏa.
Anh đập mạnh lên vách tường, tức giận mà hỏi lại Bạch Thanh Ngân:
“Cô điên à? Hắn nói vậy mà cô cũng tin? Cô đem chức vụ cảnh sát của mình ra đánh cuộc vì một lời hứa của hắn ta? Ngu xuẩn.”
Phù Dung cảm thấy Bạch Thanh Ngân rất kỳ lạ, nhưng hiện tại không phải lúc truy cứu.
Hơn nữa chuyện của cô nàng với Khương Vũ, xem ra cũng không đơn giản.
“Được, tôi hy vọng hắn ta có thể tôn trọng lời hứa ba ngày với cô.”
Phù Dung gật đầu, sau đó kéo tay Từ Ngưng Viên đi ra khỏi bệnh viện.
“Sao em lại bỏ qua cho cô ta như vậy?”, Từ Ngưng Viên khó hiểu mà kéo Phù Dung lại hỏi.
“Không bỏ qua thì anh tính làm gì Bạch Thanh Ngân?”, Phù Dung quay phắt người lại, nhìn Từ Ngưng Viên mà hỏi:
“Đánh cô ta? Mắng? Hay là bắt nhốt? Từ Ngưng Viên, chuyện Bạch Thanh Ngân thả tội phạm đi, bên sở cảnh sát sẽ có trách phạt riêng.
Còn chuyện mà tôi với anh cần làm bây giờ, là phải tìm cho ra Nhạc Thanh Dao và Carlos Khương Vũ kìa.”
Từ Ngưng Viên bị Phù Dung mắng, mặt mũi trở nên đen thui.
Anh sao lại không hiểu được những gì Phù Dung đang nói chứ? Thế nhưng nỗi sợ hãi Carlos Khương Vũ sẽ một lần nữa có thể khiến Phù Dung bị thương khiến Từ Ngưng Viên trở nên mù mịt.
Anh nhìn gương mặt tái nhợt của Phù Dung, đau lòng mà đưa tay ra kéo cô ôm chặt vào lòng.
“Phù Dung.
Hứa với tôi, những ngày này em phải luôn ở bên cạnh tôi nhé?”
Phù Dung tựa vào ngực của Từ Ngưng Viên, nghe từng đợt rung động trên đó.
Thân thể mệt mỏi, đầu óc nặng trịch, nhưng cô biết, hiện tại cô không thể buông lỏng bản thân, càng không thể ngã quỵ.
Cô cũng chẳng thể nào ỷ lại vòng tay ấm áp này của Từ Ngưng Viên được.
Phù Dung thở dài, định đưa tay đẩy người Từ Ngưng Viên ra thì tiếng nói của Lãnh Khiêm lại gấp gáp vang lên.
“Sếp, có tin tức… rồi.”
Câu nói của Lãnh Khiêm ngắt quãng, rồi im bặt bởi vì anh thấy được ánh mắt hình viên đạn của Từ Ngưng Viên đang liếc về phía anh.
Lãnh Khiêm chột dạ, anh lại phạm lỗi gì khiến sếp không hài lòng về anh nữa rồi sao? Mặt của Lãnh Khiêm méo xẹo.
“Tin tức gì? Nói đi.”
Phù Dung rời khỏi người của Từ Ngưng Viên, nôn nóng mà hỏi lại Lãnh Khiêm.
Mặt mũi của Từ Ngưng Viên vẫn đen như mực.
Anh cảm thấy tên Lãnh Khiêm này đang cố tình phá đám anh.
Lâu lắm rồi anh mới có cơ hội ôm Phù Dung như vậy, thế mà cái tên ngu đần này lại xen vào ngay cái khoảnh khắc này.
Lãnh Khiêm nghe Phù Dung hỏi, nhưng vẫn chưa dám trả lời ngay.
Anh len lén liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đang hầm hầm tức giận đứng sau lưng Phù Dung mà hỏi ý.
“Còn không mau nói đi hả?”, Từ Ngưng Viên gằn giọng, dáng vẻ đầy hung dữ.
“Dạ", Lãnh Khiêm lập tức đứng thẳng dậy, bộ dáng nghiêm chỉnh mà thông báo:
“Chúng tôi tìm thấy chiếc xe bị cướp ở khu Cityhome Center Hills, Nhạc Thanh Dao đã bỏ xe lại rồi tiếp tục đi bộ về hướng khu biệt thự, bọn tôi vẫn đang khoanh vùng chính xác khu vực.”
“Khu Cityhome Center Hills?”
Từ Ngưng Viên nghe Lãnh Khiêm báo cáo thì bỗng dưng nhắc lại tên địa điểm này, chân mày nhíu chặt.
“Sao thế? Ở đấy có gì à?”, Phù Dung thắc mắc.
Từ Ngưng Viên ngẫm nghĩ một chút, sau đó thở dài một hơi:
“Tôi biết Nhạc Thanh Dao muốn đi đâu rồi.
Lãnh Khiêm, chuẩn bị xe đi.”
“Vâng.”
Lãnh Khiêm vâng lệnh mà rời đi.
Phù Dung khó hiểu mà nhìn Từ Ngưng Viên nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Từ Ngưng Viên vẫn đứng im tại chỗ, gương mặt đầy ưu tư.
bg-ssp-{height:px}
Chiếc xe nhanh chóng lái ra khỏi bệnh viện, tiến về khu Cityhome Center Hills.
Xe băng qua một con đường lớn, một căn biệt thự biệt lập nhanh chóng hiện trước mặt.
Xe dừng lại ở ngoài sân, Từ Ngưng Viên và Phù Dung bước vào bên trong tòa nhà.
Hiện tại trời đã về đêm, bầu trời đầy sao và trăng sáng, khung cảnh thật lãng mạng nhưng Phù Dung chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Từ Ngưng Viên đi thẳng đến lầu hai của tòa nhà, bước về phía ban công.
Nơi đó có một người con gái đang ngắm nhìn bầu trời đêm.
Cô nghe thấy tiếng động ở phía sau thì giật mình quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Phù Dung và Từ Ngưng Viên thì hơi ngẩn ra, sau đó bật cười:
“Các người đến nhanh thật đấy.”
“Nhạc Thanh Dao, chị vẫn còn muốn trốn nữa ư?”
Phù Dung nhìn về người con gái trước mặt, cả người nhanh chóng dâng lên giận dữ.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này của Nhạc Thanh Dao, cô đều không thể quên những đau đớn mà bốn năm trước cô đã phải chịu.
Gương mặt này đã từng là của cô, nhưng hiện tại cô bị ép buộc thay đổi thành một người khác.
Nhạc Thanh Dao thì vẫn như cũ, vẫn khiến người ta chán ghét cực kỳ.
“Chị làm bao nhiêu chuyện xấu như vậy? Có bao giờ cảm thấy hối hận hay chưa? Nhạc Thanh Dao, chị hại chết mẹ tôi, hủy hoại tôi vậy mà vẫn không ân hận một chút nào hay sao hả?”
Phù Dung tức giận mà hét lớn.
Đây là câu hỏi mà Phù Dung từ lâu rồi luôn muốn hỏi Nhạc Thanh Dao.
Cô ta vì sao lại có thể trở nên ác độc như vậy.
“Không hối hận.”
Nhạc Thanh Dao nghe câu hỏi của Phù Dung thì quay cả người lại mà hét lớn:
“Tao không hối hận đó, thì đã sao hả?”
Phù Dung bị Nhạc Thanh Dao chọc tức đến run cả người.
Cô siết chặt tay lại, ánh mắt sắc lạnh:
“Nhạc Thanh Dao, xin lỗi mẹ tôi đi.
Nếu chị vẫn còn cứ u mê nữa, đừng trách tôi độc ác.”
Đây là giới hạn cuối cùng mà Phù Dung có thể dành cho Nhạc Thanh Dao.
Máu mủ đôi khi là một thứ rất phiền phức, dù Phù Dung biết người trước mặt là người gây ra mọi đau khổ cho mình.
Thế nhưng trong thân hình cô chảy chung dòng máu với Nhạc Thanh Dao.
Cô chết tiệt lại cảm nhận được sự sợ hãi và run rẩy của người chị song sinh này, những thứ đó lại khiến cô phải mềm lòng? Trả thù và bỏ qua, hai khái niệm đang cấu xé trong bản thân của Phù Dung.
“Xin lỗi? Ha ha ha ha ha.”
Nhạc Thanh Dao nghe câu nói của Phù Dung thì ôm bụng mà cười lớn.
Cười cho đến khi nước mắt chảy đầy trên mặt:
“Đúng, cả đời của Nhạc Thanh Dao tao chỉ toàn là tội lỗi mà thôi.
Ai ai cũng muốn tao phải trả giá? Nhưng Phù Dung, cả người đàn ông phía sau lưng mày nữa, bọn mày thì có gì tốt đẹp hơn tao hả?”
Nhạc Thanh Dao chỉ tay về phía Phù Dung và Từ Ngưng Viên, nghiến răng đầy căm hận:
“Nếu năm đó người bị bỏ lại Nhạc Gia là mày, chứ không phải tao.
Phù Dung, mày nói xem mày có trở thành tao như hiện tại hay không? HẢ?”
Năm xưa khi vợ của Nhạc Liên Thành mang thai, là một đôi song sinh.
Thế nhưng bà lại cố tình nói với Nhạc Liên Thành chỉ sinh được một đứa con gái mà thôi.
Bà cố tình đưa một đứa cho người thân cận, trốn tránh Nhạc Liên Thành mà đem ra ngoài nuôi nấng.
Bởi vì bà biết rõ, Nhạc Liên Thành là một tên đốn mạt.
Cả Nhạc Gia cũng chỉ là một vỏ bọc thối nát, bà không muốn con gái của mình phải sống trong một môi trường như vậy.