Từ Ngưng Viên ôm đầu rồi cũng rời khỏi giường mà đi ra mở cửa.
Khi anh thấy bóng dáng nhỏ bé đứng trước cửa phòng thì lập tức giật mình.
“Tiểu Niệm, sao con lại ở đây?”
Niệm Thâm ngẩng đầu lên nhìn Từ Ngưng Viên, ánh mắt chớp chớp.
Cô bé bưng ly nước cam ở trong tay, đưa về phía của Từ Ngưng Viên:
“Bà bảo con đưa nước cho chú.”
Từ Ngưng Viên nhìn cánh tay nhỏ xíu đang đưa ly nước ra trước mặt mình, trong lòng tràn đầy cảm động.
“Cám ơn con nha.”
Từ Ngưng Viên nhận lấy ly nước, giữ nó trong lòng bàn tay.
Trên ly nước vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ tay của Niệm Thâm.
“Dạ, không sao đâu ạ.
Ma mi cũng bảo con đem nước cho chú mà.”
“Thật sao?”
Từ Ngưng Viên bất ngờ mà hỏi lại.
Phù Dung quan tâm đến anh? Bảo Niệm Thâm mang nước vào cho anh á?
“Thật ạ", Niệm Thâm gật gật đầu, hai má phúng phính khẽ rung lên rồi nhe răng cười:
“Ma mi bảo là đưa nước cam cho chú uống, để chú mau lấy lại sức vì còn rất nhiều chuyện đang chờ chú làm đó ạ.”
Từ Ngưng Viên nhìn nụ cười tươi tắn của Niệm Thâm, cố gắng nở lại nụ cười đáp lại thế nhưng không được.
Khóe môi của Từ Ngưng Viên giựt giựt, sự cảm kích trong lòng anh mới nhen nhóm khi nãy thì đã tắt ngủm ngay sau đó.
“Chú cố lên nha.”
Niệm Thâm khẽ làm động tác cổ vũ Từ Ngưng Viên, sau đó quay lưng lại bước đi.
Ánh mắt cô nhóc trở nên lấp lánh, miệng cười mím đầy vui vẻ.
Cô rất thích khi thấy chú Viên bị mẹ Phù Dung hành hạ như vậy.
“Tiểu Niệm.”
Từ Ngưng Viên bỗng dưng cất tiếng gọi, bước chân của Niệm Thâm dừng lại, hơi ngẩng đầu nhìn anh.
“Dạ?”
“Cháu… có thể nói chuyện với chú một lúc được không?”
Từ Ngưng Viên trở nên ngập ngừng, bàn tay đang cầm ly nước cam siết chặt lại.
Anh cảm thấy rất căng thẳng, sợ rằng câu trả lời của Niệm Thâm là sự chối từ.
Đối với Niệm Thâm, Từ Ngưng Viên vừa thấy đau lòng vừa thấy tội lỗi.
Thời gian anh và cô nhóc tiếp xúc với nhau không nhiều, thế nhưng Từ Ngưng Viên biết Niệm Thâm rất bài xích anh.
Lúc trước Từ Ngưng Viên cố tình tiếp cận dụ dỗ Niệm Thâm là vì Phù Dung.
Sau khi biết được cô bé là con của mình, Từ Ngưng Viên vẫn luôn cảm thấy khó khăn khi đối diện với Niệm Thâm.
Anh nợ hai mẹ con của Phù Dung quá nhiều.
“Dạ được ạ.”
Trái ngược với sự lo sợ của Từ Ngưng Viên, Niệm Thâm sau khi nghe lời yêu cầu của Từ Ngưng Viên thì lại thoải mái đồng ý.
Cô bé chủ động tiến vào phòng của Từ Ngưng Viên, leo lên chiếc ghế nhỏ rồi ngồi đung đưa chân một cách thoải mái.
Niệm Thâm hoàn toàn không có chút sợ hãi đối với Từ Ngưng Viên.
“Chú muốn nói gì ạ?”
“Hả? Ờ…”
Câu nói của Niệm Thâm khiến cho Từ Ngưng Viên sực tỉnh, vội hắng hắng giọng để xua đi ngượng ngùng.
Bỗng dừng Từ Ngưng Viên cảm thấy anh còn không bản lĩnh bằng cô con gái bốn tuổi của mình.
Cái bộ dáng này của Niệm Thâm thật là giống với cô nhóc cứng đầu Phù Dung.
Từ Ngưng Viên thở dài, vẫn để cửa mở rồi bước vào trong phòng, ngồi lên giường gần chỗ Niệm Thâm.
“Cháu… năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”bg-ssp-{height:px}
Từ Ngưng Viên ngập ngừng, không biết phải bắt chuyện với Niệm Thâm như thế nào.
Cuối cùng, câu nói thốt ra lại là một câu cực kỳ ngu xuẩn.
Sau khi nói xong Từ Ngưng Viên hận không thể đập đầu vào tường.
Niệm Thâm nghe Từ Ngưng Viên hỏi vậy liền cười khúc khích, cô bé lắc lắc chân, vô tư trả lời:
“Cháu năm nay bốn tuổi ạ.
Không phải chuyện này chú đã biết rồi sao?”
Câu trả lời của Niệm Thâm càng khiến cho Từ Ngưng Viên muốn đập đầu đi chết hơn.
Trong lòng Từ Ngưng Viên trở nên căng thẳng, từ trước đến giờ anh đối mặt với biết bao nhiêu người, gặp biết bao nhiêu trường hợp.
Nhưng ngoài Phù Dung ra, thì cô nhóc Niệm Thâm này là người khiến cho Từ Ngưng Viên không biết phải xử lý như thế nào.
“Ừ… Chú… quên.”
“Mà chú chỉ muốn nói vậy thôi ạ? Vậy cháu đi ra ngoài nhé? Ma mi bắt cháu phải đi ngủ trưa ấy.”
Giọng nói non nớt của Niệm Thâm lại vang lên, ánh mắt nhìn thẳng về Từ Ngưng Viên đầy vẻ tò mò.
“Không phải", Từ Ngưng Viên thấy Niệm Thâm định rời đi thì vội vàng lên tiếng, “Chú muốn hỏi là mấy năm qua hai mẹ con cháu sống có tốt không?”
Cuối cùng Từ Ngưng Viên cũng hỏi ra được những thắc mắc trong lòng mình.
Phù Dung rời xa anh, sinh con cho anh rồi sống một cuộc sống không có anh.
Từ Ngưng Viên hoàn toàn không hề hay biết được chuyện này, anh không biết trong bốn năm nay Phù Dung sống như thế nào, có khó khăn gì hay không, có… nhớ tới anh không? Từ Ngưng Viên cười khổ.
Ừ, dù cho Phù Dung có nhớ thì chắc cũng là vì hận anh mà thôi.
“Dạ, tiểu Niệm sống tốt lắm ạ", Niệm Thâm vẫn ngoan ngoãn trả lời cho Từ Ngưng Viên, nhưng đã không còn cười chúm chím nữa, gương mặt cô bé trở nên nghiêm túc:
“Thế nhưng mẹ Phù Dung lại không tốt ạ.
Mẹ thường xuyên bị đau, tối ngủ không được.
Mỗi ngày mẹ đều phải uống thuốc, uống rất nhiều thuốc.
Có nhiều ngày mẹ không ngủ được, thức đến ngất đi phải nhập viện.”
Những lời nói của Niệm Thâm nói ra khiến cho Từ Ngưng Viên điếng người, trong tim không ngừng đau đớn như đang có ai giành xéo.
Hô hấp trở nên khó khăn, bàn tay anh giấu sau lưng siết chặt lại thành nắm đấm.
“Bố Tử Thâm bảo rằng mẹ bị người xấu hại, đau lòng nên mới trở thành như vậy.
Bố Tử Thâm nói sẽ giúp mẹ đánh người xấu.
Tiểu Niệm cũng giống như vậy, rất ghét những người xấu đó.
Nếu gặp lại người xấu đã hại mẹ Phù Dung, tiểu Niệm cũng sẽ giúp mẹ đánh người đó.”
Niệm Thâm vẫn tiếp tục nói.
Từ Ngưng Viên không chắc chắn những lời nói đó mang thâm ý gì? Dường như con gái đang nói cho anh nghe, bé nói rằng: Con gái anh sẽ không chấp nhận anh?
Niệm Thâm nói xong thì chủ động leo xuống ghế mà rời đi.
Ai cũng nghĩ Niệm Thâm là một cô bé bốn tuổi ngây thơ.
Thế nhưng không biết từ lúc nào, cô nhóc đã có những suy nghĩ của riêng mình.
Niệm Thâm có thể hiểu hết, nhưng cô không muốn Mạc Tử Thâm và Phù Dung lo lắng thôi.
Trước khi rời đi, Niệm Thâm còn giúp Từ Ngưng Viên đóng cửa phòng lại:
“Chú uống nước cam xong thì nghỉ ngơi nhé.
Cháu đi ngủ trưa đây.
Chào chú Viên.”